Vọng Sơn biệt viện, tây khu.
Trong một góc vắng có một tiểu viện.
Quy mô không lớn, chỉ có một tòa nhà đá hai tầng cùng một tàu ngựa, đối diện tàu ngựa là ao nước không lớn, cây thủy sinh đã khô cạn, bờ ao là từng tảng quái thạch, như lệ quỷ trong đêm.
Nơi này vốn khá phong nhã, nhưng trong đêm thì lại lạnh lẽo, cửa có treo đèn lồng, gió thổi chao chát, bóng cây bóng đá xao xác theo, càng âm u.
Phùng Trung xếp bằng ở tầng một, đầu tóc rối bù, hình dung tiều tụy.
Cả tầng này không bày gì trừ một tấm bồ đoàn ở giữa, trước mặt là chiếu cỏ. Gần tường là một hàng nến, ánh nến chao chao, khá sáng sủa.
Đây là chỗ Phùng Trung bế quan tu luyện. Dùng chỗ rộng thế này để tu luyện, đủ thấy hướng đạo chi tâm của y dị thường kiên định.
Y không hiểu ngồi đã bao lâu, trước mặt là một bản viết tay của sư tôn Vọng Thắng đạo nhân ban cho, để y nghiên cứu.
Phùng Trung nghiên cứu đã lâu nhưng chưa tìm ra manh mối.
Đông Phương Phù như ngọn núi ép vào lòng y, các loại tâm trạng, từ ấm ức, dồn nén, không cam lòng dồn lại khiến y cơ hồ nổ tung.
Lúc thành thân truyền đệ tử của Vọng Thắng đạo trưởng, y không bao giờ nghĩ tới tình cảnh này.
Đông Phương Phù từ lúc nhập môn là thể hiện thiên phú trận pháp tuyệt cao, Vọng Thắng sư tôn giảng nguyên lý nào thì nàng ta cũng có kiến giải độc đáo, không ít khiến Vọng Thắng lão đạo cũng sáng mắt, càng thêm yêu quý, có thứ gì hay cơ hội gì cũng nghĩ ngay đến.
Còn y, trở thành thân truyền đệ tử trông có vẻ phong phong quang quang, không ngờ lại đến nước này.
Thậm chí Vọng Thắng có lúc bị y "thỉnh giáo" thì tỏ vẻ bực mình, "Những vấn đề vớ vẩn đó thì cứ hỏi Đông Phương sư tỷ ".
Phùng Trung suýt thổ huyết!
Thành thân truyền đệ tử đến giờ, ích lợi duy nhất là được từ đông khu chuyển sang tây khu.
Cũng có những kẻ xu viêm phụ thế đến nịnh nọt nhưng y biết nếu mình không có gì nổi bật thì cả đời sẽ bị Đông Phương Phù áp chế!
Mấy hôm trước y cầu xin, Vọng Thắng lão đạo cũng mềm lòng, cho y quyển ghi chép này. Phùng Trung biết đây là cơ hội sau cùng, nếu không đưa ra ý kiến sánh được với Đông Phương Phù thì y vĩnh viễn thất sủng.
Phùng Trung không biết Đông Phương Phù được Tôn Lập chỉ dẫn, nên mới có "ngộ tính" về trận pháp đến thế, mà y chỉ hận Đông Phương Phù sao lại ưu tú đến thế, che hết quang mang của y.
Quả thật kế sách của Tôn Lập phi thường thành công.
Phùng Trung đả tọa điều tức một tiểu chu thiên, thân thể và tinh thần đạt mức cao nhất rồi mới cầm quyển ghi chép lên đọc.
Thời gian dần qua, chẵn hai canh giờ, sắc mặt y càng lúc càng khó coi, y có không ít suy nghĩ nhưng so với Đông Phương Phù thì không khác gì trẻ con!
Y càng nghĩ càng giận, không phải vì sao mình kém thế mà ông trời vì sao bất công đến vậy? Vì sao y không thể nổi trội? Vì sao Đông Phương Phù ưu tú đến thế? Thiên phú của Đông Phương Phù cho y thì tốt biết bao!
Nghĩ đến quang mang vinh diệu sẽ càng lúc càng xa mình, từ rày chỉ còn biết chịu lép không thể tiếp tục diệu vũ dương uy, thì y nổi đóa, mắt tối sầm hộc máu, lắc lư rồi ngã xuống.
Không biết bao lâu sau y từ từ tỉnh lại, quyển sách gần đó đã dính máu.
Phùng Trung càng phẫn nộ, cầm lên ném vào góc.
"Chát!"
Quyển sổ không hiểu chạm vào đâu mà y nhận ra nền rung rung, bức tường từ từ trượt lui lại!
"Hả?!"
Phùng Trung liêu xiêu đứng lên, cẩn thận đi tới.
Thạch tường di động lùi lại sáu thước, nền lộ ra một cửa động hình vuông đủ ột người đi vào.
Vẻ mặt Phùng Trung rất phức tạp.
Tòa nhà này, lúc gã dọn vào vẫn trống trơn, cả ngoại môn đệ tử phụ trách phân phối phòng ốc cũng không biết để trống đã bao lâu.
Vị trí hẻo lánh là một, nhìn vào là không dễ chịu, vì thế các đệ tử không đồng ý dọn vào.
Lúc Phùng Trung dọn tới thì không còn bao nhiêu chỗ rộng, tuy y thành thân truyền đệ tử, nhưng chưa đủ gan công nhiên cướp của người khác, lại thích rộng nên chuyển vào đây.
Không ngờ nơi này còn có huyền cơ!
Vào hay không? Phùng Trung tự vấn, gần như không hề do dự, cầm một ngọn nến lên đi vào.
Ánh nến soi xuống cửa động, là một dãy bậc đá dẫn xuống, y cẩn thận đi theo, rẽ được hai trượng thì hết.
Điểm cuối là hai cánh cửa đá cổ kính, tuy không lớn nhưng hai bên có dị thú cao bằng nửa