Tôn Lập gần đây thường bế quan tu luyện, Chung Lâm chỉ đến gọi thử, xem có phải đúng lúc gã xuất quan không.
Thấy Chung Lâm đến khê cốc, Giang Sĩ Ngọc đã ăn rồi, thoáng thấy Tôn Lập là y tăng tốc, Tô Tiểu Mai cười vang: "Hai ngươi đúng là."
Tôn Lập ngồi xổm cạnh đống lửa, lấy một xâu của Giang Sĩ Ngọc: "Tệ thật, không đợi ta."
Chung Lâm đứng cạnh, ném một quả dại lên, dùng mũi ngửi ngửi.
Tôn Lập ngẩn người: "Chung Lâm, ngươi ngửi được mùi?"
Chung Lâm cười: "Hôm qua ta mới đột phá Phàm nhân cảnh đệ tam trọng, có thêm chút khứu giác."
Chúng nhân vui mừng: "Thật hả? Hay quá! Chung Lâm đúng là lợi hại, không có công pháp thích hợp cũng đạt đệ tam trọng."
Chung Lâm nhăn nhó: "Hay cái gì, sắp đến lúc rèn luyện đệ tử mới rồi, đệ tam trọng trở lên đều phải tham gia, không đơn giản là đi ra ngoài rèn luyện mà là rèn luyện thật sự, nghe nói sẽ tới Liệt Hỏa cốc, dù Hiền nhân cảnh cường giả mà không cẩn thận cũng mất mạng như chơi, hạng tôm tép Phàm nhân cảnh như chúng ta tính gì. Vốn ta không phải đi nhưng vì đột phá..."
Tin của Chung Lâm không từ Chung Mộc Hà - chân nhân lão tổ đâu có rỗi việc đến mức quả cả những việc đó.
Nhưng trong môn phái có người muốn lấy lòng Chung Lâm, có động tĩnh gì là báo tin ngay. Hiện tại Chung Lâm và Đông Phương Phù là "tai mắt" của cả nhóm.
Y nói thế, tất cả đều lo lắng, ở đây có bốn người Phàm nhân cảnh đệ tam trọng, hai người sắp đột phá, Đông Phương Phù và Lý Tử Đình nhìn nhau.
Tô Tiểu Mai vừa nướng cá vừa cười: "Các ngươi đúng là không biết tri túc, trước kia chỉ muốn đột phá cảnh giới, hiện tại cảnh giới có rồi lại lo cảnh giới quá cao."
Chúng nhân đều cười, chút ủ rũ tan hết, Giang Sĩ Ngọc cười hắc hắc: "Liệt Hỏa cốc thôi mà, chỉ cần chúng ta đoàn kết nhất trí thì đảm bảo đều an toàn!"
"Nào, uống rượu!"
Chúng nhân lại vui vẻ, Tôn Lập đang ăn cá, chợt thấy đống lửa của Tô Tiểu Mai khác thường, nhìn kỹ thì vốn màu đỏ cam đã thành trắng nhạt hoặc đen nhạt.
"Hả, Tiểu Mai, lửa của ngươi sao kỳ quái thế?"
Tô Tiểu Mai không để ý: "Có thể vì ta mới dung hợp thần hỏa mà thượng nhân để lại, khống chế kém nên để tiết ra ngoài."
Chúng nhân ghen tị: "Cái gì, Long Bối thượng nhân không chỉ để lại công pháp, nguồn lực tu luyện mà thậm chí thần hỏa cũng có? Quá lắm! Đâu thể dễ dàng thế được, phạt ngươi cả đời nướng cá cho bọn ta!"
Tô Tiểu Mai cười cười, hiển nhiên dung hợp thần hỏa khiến nàng ta rất vui.
Tôn Lập hỏi: "Long Bối thượng nhân chuẩn bị thần hỏa gì cho ngươi?"
Tô Tiểu Mai đáp: "Hắc thủy ngục hỏa."
"Phù!" Tôn Lập phun cá ra, đóng lửa bốc khói. Chung Lâm giật mình, thầm lấy làm may mắn không ngồi đối diện.
"Ngươi nói gì? Hắc thủy ngục hỏa?"
Tô Tiểu Mai gật đầu: "Đúng, Hắc thủy ngục hỏa, sao hả?"
Ai nấy lấy làm lạ: "Tôn Lập, sao hả? Hắc thủy ngục hỏa được xếp trong thiên hạ thần hỏa, đích xác trân quý, nhưng không đến mức thế chứ?"
Tôn Lập xua xua tay, kéo Tô Tiểu Mai: "Mặc kệ đã, đi nào, giúp ta một việc."
"Ai -"
Tô Tiểu Mai bị gã kéo đi biến.
Chúng nhân nhìn nhau: Tôn Lập hôm nay sao thế?
Tôn Lập kéo Tô Tiểu Mai lao về phòng với tốc độ nhanh nhất, đống cửa, lấy Phong linh hạp từ trữ vật không gian ra.
Phong linh hạp là lấy được của Vọng Kiếp, y giấu rất kỹ, không hiểu y lấy từ đâu.
Đáy Phong linh hạp có cách mở, điều kiện là: thủy hỏa chi lực.
La Hoàn và Võ Diệu từng bảo có năm loại lửa như thế, một trong số đó là Hắc thủy ngục hỏa.
Nên Tôn Lập có ấn tượng rất sâu.
"Võ tổ, phải làm gì?"
"Bảo tiểu nha đầu thao túng Hắc thủy ngục hỏa, men theo các góc Phong linh hạp một vòng là được."
Tô Tiểu Mai ngây người, Tôn Lập vội nói: "Tiểu Mai, giúp ta, dùng Hắc thủy ngục hỏa men một vòng quanh cái hộp này."
Tô Tiểu Mai ngẩn người, chợt đỏ mặt: "Được."
Tôn Lập kỳ quái, giúp một chút thôi mà, đỏ mặt cái gì.
Tô Tiểu Mai trầm tâm tĩnh khí, song thủ đảo mấy lần, tựa hồ là pháp quyết gì đó, đoạn xòe tay ra, lòng tay hiện lên hắc bạch lưỡng sắc hỏa diễm nhỏ xíu.
Tô Tiểu Mai mím môi chỉ tay, ngọn lửa bay ra, liêu liêu xiêu xiêu như trẻ con tập đi, chật vật lắm mới khống chế được đến bên trên Phong linh hạp, vốn phải men theo một góc thì lại va vào chính diện.
Tôn Lập ngạc nhiên nhìn Tô Tiểu Mai, Tô Tiểu Mai đỏ mặt tới tận cổ.
Nàng ta ấp úng: "Ta không chế không chuẩn..."
Ngọn lửa khó khăn lắm mới khổng chế được đến rìa, chưa đi được nửa tấc là lại trượt xuống. Tô Tiểu Mai tỏ vẻ đáng thương nhìn Tôn Lập: "Xin lỗi..."
Tôn Lập che mặt: "Muốn tìm người