Lão quản sự vừa đi là có một người hầu áo xanh chừng mười ba, mười bốn bưng bộ trà vào, thong thả thể hiện trà đạo với Tôn Lập: "Tiên sinh, mời dùng trà."
Tuy nhỏ tuổi nhưng cử chỉ tao nhã, hiển nhiên được cao nhân huấn luyện.
Tôn Lập thầm khen, ngửa cổ uống cạn, không qua đầu lưỡi mà chảy thẳng xuống họng.
"Chát!"
Chén trà dằn lên mặt bàn, Tôn Lập lau miệng: "Trà ngon!"
Hào khí can vân!
Người hầu ngẩn ra, hiển nhiên tiểu thư xưa nay toàn quen người phong nhã, như Tôn Lập thì y không biết cách ứng phó. Dù gì cũng chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi đầu.
Tôn Lập cười ha hả, vỗ bàn: "Đừng ngẩn ra nữa. Thu lại đi, mỗ viết chữ xấu, không biết mấy về thi từ, không phong nhã gì. Những thứ này... lãng phí qua."
Người hầu ngượng ngùng, thu thập u khí cụ lui ra.
Y vừa ra, một lục y nha hoàn cùng tuổi tiến vào, đôi bím tóc chải gọn khả ái, nhưng xách một hũ rượu bằng nửa thân người nàng ta!
"Ồ?"
Tôn Lập kinh ngạc, nha hoàn đã đặt vò rượu lên bàn, rồi mỉm cười, móc ra hai cái bát: "Tiểu nữ đến uống cùng công tử."
Tôn Lập vỗ tay: "Ha ha ha, thế mới đúng!"
Tiểu nha hoàn tửu lượng kinh nhân, lúc Trịnh lão quản sự về, Tôn Lập đã cụng liền mười tám bát, má lục y tiểu nha đầu đỏ như quả táo nhưng mắt vẫn trong veo, không có vẻ gì là say.
Trịnh lão quản sự cười ha hả, tiểu nha hoàn cúi người hành lễ với Tôn Lập rồi ôm vò rượu lui ra.
Nàng ta đi rồi, Tôn Lập nằm xuống bàn: "Lão nhân gia về đúng lúc quá, muộn chút nữa thì mỗ phải chui xuống gầm bàn mất, thu rượu một tiểu nữ hài là sỉ nhục vĩnh viễn không gột được!"
Trịnh lão quản sự cười ha hả: "Tiểu Hà là người hầu của tiểu thư, nữ tửu thần nổi danh trong cốc, rượu như vừa rồi có thể uống ba vò."
Tôn Lập nhủ thầm: tiểu thư này toàn người thế nào nhỉ...
Trịnh lão quản sự cùng gã về chỗ ở, lấy nước rửa mặt rồi ngồi xuống, Tôn Lập nghiêm mặt: "Nguyên liệu chuẩn bị đủ rồi?"
"Mời tiểu ca xem."
Y mở trữ vật giới chỉ, Tôn Lập - kiểm tra, gật đầu: "Đủ rồi, lão gia tử cứ về, ỗ nửa ngày."
Trịnh lão quản sự ngạc nhiên: "Nửa ngày là xong?"
Tôn Lập mỉm cười: "Lúc đó lão gia tử đến xem nhé."
Trận pháp kết cấu đó phức tạp, vị tiểu thư của Trịnh lão quản sự cũng là nhân vật tai mắt thông thiên, từng mời mọt vị linh cấu sư xem qua nhưng người đó không thực hiện được, nhưng đoán ra là dù linh cấu sư đứng đầu Đại Tùy muốn hoàn thành cũng bế quan ít nhất nửa tháng!
Nhưng Tôn Lập nói chỉ cần nửa ngày, Trịnh lão gia tử tức thì thấp thỏm: lão nhân gia ta lần này mắc lửa hả?
Nhưng số nguyên liệu gã đưa ra có bảy phần giống với vị linh cấu sư nọ suy đoán.
Y đứng dậy, từ từ lui đi.
Tôn Lập đóng cửa, cảm thán: "Tiểu thư nhà này đúng là có tiền!"
Trận pháp kết cấu này dùng nguyên liệu đều tam phẩm trở lên! Thứ vẽ trận pháp kết cấu là nhất phẩm hạ nguyên liệu cực kỳ trân quý, Cửu nha bạch tượng bì!
Nhưng ngần ấy nguyên liệu, Trịnh lão gia tử chỉ trong nửa canh giờ đã chuẩn bị xong!
Tôn Lập vừa kiểm tra nguyên liệu, vừa thèm muốn tài phú và thế lực của vị tiểu thư nọ.
"Được rồi tiểu tử, lau hết nước miếng đi, bắt đầu." Võ Diệu cười nhạo, Tôn Lập ấp úng: "So với người ta, tiểu tử đúng là nhà quê giàu xổi!"
"Ha ha ha!"
Tốc độ tụ tập thiên địa linh khí nhanh hơn Tụ linh trận thông thường sáu lần, với tu sĩ chuyên về trận pháp là nhiệm vụ không thể hoàn thành.
Tụ linh trận đối với tu sĩ hiện tại đã phi thường tinh diệu, hiệu quả gần như ngang với linh đơn.
Tốc độ tăng lên sáu lần thì không thể tin được.
Võ Diệu biết quá nhiều trận pháp hơn hẳn Tụ linh trận bây giờ, chọn một mà cảnh giới hiện tại của Tôn Lập có thể hoàn thành, hiệu quả thậm chí cao hơn yêu cầu, đạt tốc độ gấp gần bảy lần.
"Phù..."
Võ Diệu thở dài, Tôn Lập biết y định nói gì nên y chưa nói, gã đã học theo ngữ khí: "Cũng do tiểu tử ngươi thực lực kém quá, trận pháp rác rưởi này miễn miễn cưỡng cưỡng thôi mà."
Võ Diệu ấm ức: "Đồ ẻo lả thường cướp niềm vui của ta, tiểu tử ngươi hiện tại cũng hỏng rồi, không để ta phát tiết, hai ngươi chắc không để ta sống nữa!"
La Hoàn cười to, Tôn Lập cũng cười: "Lão nhân gia đừng oán trách nữa, tiểu tử nói là nửa ngày cơ mà.”
Võ Diệu thản nhiên: "Không vì ngươi tu vi kém quá thì trận pháp cấu tạo cỡ này, tối đa nửa canh giờ là xong."
Đến lượt Tôn Lập ấm ức: "Lão nhân gia rồi cũng tìm được tiết điểm, tiểu tử không cản được..." .
Võ Diệu đắc ý dương dương: "Để ngươi thấy tài của bản tọa!"
"Nhìn ngươi kìa." La Hoàn