Chúng đệ tử đều kinh ngạc, cả mấy vị giảng tập cũng bất ngờ, so ra thì họ cũng không bằng Điền Anh Đông, ghen tị cũng đành chịu vậy.
Sùng Dần nhíu mày hạ giọng: "Tiểu tử này đúng là... Ôi, Tôn Lập sao lại gặp phải y."
Sùng Bá bĩu môi: "Hắc, không biết Vọng Minh sư thúc dốc cho y những gì."
Các đệ tử vốn khinh mạn sau khi Điền Anh Đông mất danh hiệu "tân đệ tử đệ nhất nhân" liền thầm hối hận, đâu chỉ một việc mà luận thành bại? Người ta là Bảo lưu tuệ căn trong thập đại tuệ căn, phát triển về lâu dài thì ai là đối thủ?
Chúng đệ tử cảm thán: Bảo lưu tuệ căn, quả nhiên danh bất hư truyền.
Điền Anh Đông tuy vẫn quỳ nhưng tự tin vô vàn, không coi tân đệ tử nào khác ra gì, kể cả Tôn Lập.
Tại Liên Hoa Đài thôn ta chèn ép được ngươi, đến Tố Bão sơn vẫn thế!
Điền Anh Đông phi thường khẳng định, Vọng Long sẽ chấp nhận đề nghị, y cũng như Tôn Lập, đều biết Vọng Long thực dụng vô cùng, tuy y có thể nổi giận vì có người bác đi quyết định nhưng vì an toàn, tuyệt đối sẽ không lơ là.
Chọn y mới là chính xác.
Quả nhiên Vọng Long tỏ vẻ thận trọng, nhìn Tôn Lập rồi Điền Anh Đông, nhãn thần mềm đi.
Điền Anh Đông thản nhiên, tất cả đúng như dự liệu.
"Vậy..." Vọng Long định đồng y, Tôn Lập chợt lên tiếng: "Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng điên phong là thắng mỗ?"
Điền Anh Đông nhíu mày, Vọng Long nói: "Đứng lên nói đi."
"Vâng, đa tạ sư thúc." Y đa tạ Vọng Long, rồi nhìn Tôn Lập: "Đương nhiên, có thể ngươi lại đột phá, đạt Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng điên phong, bất quá dù thế chúng ta cũng còn một chút cách biệt, không phục thì có thể nhờ sư thúc nhận xét."
Tôn Lập xua tay, thần sắc ơ hờ: "Ta không nói thế, Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng muốn hơn ta thì không đủ."
Y đứng cạnh Điền Anh Đông, linh nguyên bạo phát như pháo hoa bừng lên, quang mang càng lúc càng cao, càng sáng, hoa mỹ mà tráng lệ, nhất thời khí chất Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng điên phong của Điền Anh Đông bị ép lùi lại.
Điền Anh Đông vẫn tuấn lãng phong hoa, vẫn là Bảo lưu tuệ căn, nhưng đứng cạnh Tôn Lập thì thành vai phụ, không sáng nổi một quang mang, thậm chí dễ dàng bị quên lãng.
Bao nhiêu thản nhiên, tự tin trước đó biến thành kinh ngạc, không giữ được phong độ.
Tất cả bị Phàm nhân cảnh đệ ngũ trọng của Tôn Lập biến thành trò cười.
Các đệ tử ban nãy còn thấy Điền Anh Đông là tuyệt thế thiên tài, vĩnh viễn không bị ai chế thì đều thay đổi quan niệm.
Linh quang áp chế Điền Anh Đông thấy rõ khiến các đệ tử không biết Vọng khí chi thuật cũng nhận ra Tôn Lập đã đạt Phàm nhân cảnh đệ ngũ trọng!
Nên trước đó gã mới khẳng định: đệ tứ trọng không đủ.
Dù cảnh giới nào thì qua ải là khó nhất, từ đệ tứ trọng đến đệ ngũ trọng, nói đơn giản nhưng thực tế thì tu hành đột phá luôn cực khó.
Điền Anh Đông dưỡng thương mà tu vi đại tăng đến đệ tứ trọng điên phong, xem ra đã không tin nổi nhưng muốn từ đệ tứ trọng điên phong tiến tới đệ ngũ trọng, thì không chỉ thiên tư là quyết định được, mà cần cả cơ duyên và cảm ngộ! Dù sắp đột phá thì bị hãm lại mấy tháng, thậm chí mấy năm mấy chục năm cũng không có gì lạ.
Tôn Lập lần trước đánh bại Điền Anh Đông thì tu vi chỉ ngang ngửa nhưng giờ đã vượt lên, đột phá đến Phàm nhân cảnh đệ ngũ trọng, vượt hẳn thành tựu của đối phương.
Sùng Trọng vốn nhận ra Tôn Lập, mắt lóe tinh quang, thầm nhủ canh bạc này đã thắng!
Sùng Kim và Sùng Mạch thầm nhíu mày, thành tích của Tôn Lập càng tốt họ càng bất an.
Sùng Dần thấy thể nội Tôn Lập bừng lên linh quang thì tròn mắt không dám tin, còn sử dụng Vọng khí chi thuật xác nhận gã đích đích xác xác là Phàm nhân cảnh đệ ngũ trọng thì mới sờ cái cằm nhẵn thín, lớn lối: "Ta đã nói mà, Tôn Lập sao có thể thua Điền Anh Đông, dù gì cũng là người ta coi trọng!"
Sùng Bá ho khan, Sùng Dần cười hì hì: "Là người chúng ta coi trọng!"
Y lại lần hồ rượu, thò tay vào trữ vật không gian thì nhận ra còn có người khác nhưng đã lên cơn thèm thì rất khó chịu, Sùng Bá nhét dược hoàn vào tay y, y hớn hở: "Cũng là ngươi tốt!"
Dược hoàn ném vào miệng, cắn vỡ vỏ, bên trong là rượu.
Sùng Dần từ từ nhâm nhi, thoải mái hẳn.
Y mỉm cười, Sùng Bá chắp tay sau lưng như