Tuy không tổn thất gì nhưng khá chật vật, Vọng Long không dễ chịu gì, song y không còn thời gian lo cho danh dự vì tuy vào đó không lâu nhưng y nhận ra trên vách động có mười khối Ngưng hỏa cương ngọc!
Đấy là thất phẩm trung nguyên liệu trân quý, mười khối liền, Vọng Long cũng định liều mạng.
Trong địa động, Bách túc hung ngô trông coi giếng lửa, bảo quang lưu động, rõ ràng là bảo vật trân quý.
Bách túc hung ngô không tranh hùng với Ngân sí thôn hỏa nghĩ vương, mà lên đó, hiển nhiên vì trông coi dị bảo.
Mười khối Ngưng hỏa cương ngọc, cộng thêm mà dị bảo lục phẩm thượng yêu thú cũng liều mạng bảo vệ thì Vọng Long càng lúc càng tham lam.
Vọng Long đi đi lại lại, chợt thấy một người: Tôn Lập.
Tiểu tử đó thản nhiên ngồi một góc, làm gì có vẻ gì bị trông coi?
Vọng Long thầm nổi giạn nhưng bảo vật trước mắt, tính cách thực dụng lại thể hiện, cân nhắc là hiểu rõ lợi hại.
Nuốt giận mà nhìn nhận thì trận pháp Tôn Lập vẽ lên không hẳn là xúc phạm y, gã nhận ra chứ người khác thì không, đâu ai hiểu ý gã.
Vọng Long biết mình hiểu lầm gã.
Chỉ là vị trí như y đời nào chịu xin lỗi?
Nghĩ đến nét trận pháp thần bí Tôn Lập vẽ, y hiểu ngay.
Giang Sĩ Ngọc cách Tôn Lập không xa, cười rấm rích: "Ngươi biết trước họ sẽ bị yêu thú đánh cho tơi tả?"
Tôn Lập thong thả: "Lẽ nào còn phải nói? Ai bảo không nghe ta, hắc hắc!"
"Gần đây ngươi càng lúc càng hẹp hỏi."
"Còn hơn ngươi nhiều!"
Vọng Long ngưng trọng đứng trước mặt Tôn Lập, chắp tay sau lưng: "Theo ta."
Đoạn quay người bước đi, không thấy Tôn Lập đi theo, ngoái nhìn thì gã vẫn ngồi nguyên mười phần nghiêm túc: "Người có tội không dám di động."
Vọng Long nổi giận, nhưng nghĩ đến lợi ích thì cố nén giận: "Hiện tại ngươi vô tội."
Tôn Lập tỏ ra vui mừng đến quá mức, nháy mắt không dám tin, rồi hỏi: "Sư thúc xác định?"
Vọng Long nắm chặt tay như muốn xuất thủ, linh nguyên bắn ra tanh tách khác nào pháp rang.
Hai lần tiếp xúc với Tôn Lập lóe lên trong óc, Tôn Lập và y ngầm quan sát nhau, đến lúc này u mới hiểu gã là người thế nào.
Y đâm ra vui vẻ, từ lần dùng huyết sắc cổ bi phong bế Vọng Sơn biệt viện, lần đầu tiên y mỉm cười!
"Tiểu tử, tiểu nhân đắc chí! Ha ha ha!"
Tôn Lập ngẩn ra, gã từng nhận xét Phùng Trung như thế, không ngờ bị Vọng Long nhận xét như vậy về mình, nghĩ lại thì quả cũng đúng, chỉ là bản chất khác với Phùng Trung.
Tôn Lập cũng cười: "Đệ tử không giác, đệ tử chỉ hơi hẹp hòi."
Giang Sĩ Ngọc ở phía sau ấm ức: "Ban nãy ta nói thì ngươi không thừa nhận, hiện tại sao lại vui vẻ thế..."
Chúng nhân tròn mắt.
Vọng Long mới vừa nổi giận, như muốn xé xác Tôn Lập, sao đột nhiên như quen gã nhiều năm?
Bọn Sùng Kim thầm kinh hãi, họ hiểu rõ hơn tân đệ tử rằng Vọng Long là người thế nào, đây người nắm Hình đường trong tay này dù gặp chưởng giáo chân nhân cũng sầm mặt?
Đồn rằng Vọng Long xưa nay có thù là báo, bị Tôn Lập trẻ treo như thế, dù Vọng Long sư thúc gần đây tu thân dưỡng tính thì không đánh chết gã là may chứ đâu có chuyện vui vẻ thế này?
Vọng Long nở nụ cười đầu tiên từ khi xuất quan!
Bọn Sùng Kim vốn vui mừng vì Tôn Lập bị biếm thì giờ thấy không hiểu nổi Vọng Long sư thúc. Nếu bắt phải nói tất giơ ngón tay cái lên nịnh: "Sư thúc đúng là người đại độ!"
Sau lưng lại mắng: "Lão quái vật, tính khí cổ quái, hỉ nộ vô thường".
Vọng Long liếc gã: "Vẻ mặt ngươi ban nãy giả quá."
Tôn Lập cười: "Đệ tử biết lỗi, lần tới sẽ diễn thật hơn."
"..." Vọng Long tắt tiếng, gã hiện tại mới giống “kiêu binh”, hoặc được đằng chân lân đằng đầu!
Ngươi còn mong lần tới!
"Hừ!" Vọng Long hừ lạnh: "Hiện tại theo ta được chưa?"
Tôn Lập bất động: "Sư thúc nói là đệ tử vô tội chứ đệ tử chưa nói bỏ qua cho sư thúc."
Các đệ tử giật mình: Tôn sư huynh hình như hơi quá?! Vọng Long sư thúc như thế mà y còn lấn tới!
Vọng Long suýt nhảy lên: "Ngươi nói gì hả!"
Tôn Lập thong thả nói: "Sư thúc chỉ nói là đệ tử vô tội chứ đệ tử không nói là bỏ qua cho sư thúc." Đoạn gã nhìn Vọng Long với vẻ ngây thơ đến đáng ghét.
Vọng Long nghiến răng: "Ngươi định nói lại thôi, có phải có ý tai bản tọa kém?"
Tôn Lập vẫn