Thiên hạ đệ nhất công pháp không nổi trội về tốc độ tu luyện, mà ở mục tiêu.
“Tinh hà chân giải” được coi là thiên hạ đệ nhất nhờ mục tiêu sau cùng "Tinh hà bản ngã", tinh hà là ta, ta là tinh hà.
Tinh hà có gì mà không thể? Tự thân là nguồn năng lượng, tự thân là nguồn lực, nếu tu thành "Tinh hà bản ngã", với sức mạnh vô biên, nguồn lực vô cùng vô tận thì có thể nghiền nát mọi đối thủ!
Thật ra tốc độ tu luyện ban đầu cũng không tệ, chỉ là tư chất của Tôn Lập bình thường, hiện tại có thể dùng được ít nguồn lực, đương nhiên không sánh được với Điền Anh Đông.
Đơn đạo thi xong là đến thi chiến pháp. Đương nhiên dùng lời giáo tập Sùng Bá thì là “so kè đánh đấm”.
Tôn Lập ra khỏi cửa, thấy Lục Đại Thông co cúm đứng trong sân, gã thầm thở dài, giả bộ không nhìn thấy.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân, Lục Đại Thông đuổi theo: "Tôn Lập... ta..."
Tôn Lập ngoái lại, Lục Đại Thông xìu đi, một chốc sau mới nói: "Xin lỗi. Nhân cùng chí đoản, chúng ta thế này còn mong ai đứng ra chủ trì công đạo? Có những việc nên nhẫn nhịn là hơn."
Y ủ rũ, biết mình tổn thương Tôn Lập thương quá mức nên cúi đầu nước đi.
Tôn Lập không dễ chịu gì: Lục Đại Thông nhập môn lạc quan như thế, kết quả chỉ một tháng ngắn ngủi đã thành thế này!
Gã thở dài, con đường là tự chọn, Lục Đại Thông cũng thế. Chính như Võ Diệu nói, đã chọn là tuyệt đối không hối hận.
Không bao giờ hối hận.
...
Trên Diễn võ trường, Sùng Bá chắp tay sau lưng đi đi lại lại, đồng thời lớn tiếng: "Lão tử không cần bày vẽ gì, hai người một tổ, tự do tổ hợp, rồi giao đấu, khả năng các ngươi thế nào, lão tử nhìn là nhận ra. Thành tích, lão tử nói là xong! Đừng có nói với lão tử là không công bằng, lão tử là thế, không phục thì đánh thắng lão tử rồi nói!"
Đoạn hung hãn trừng mắt nhìn Tôn Lập, đệ tử đứng quanh hớn hở.
"Được rồi, hiện tại bắt đầu tự do chọn."
Sùng Bá hạ lệnh, các đệ tử bàn luận nhi nhao.
Được Tố Bão sơn chọn, có ai ngốc, Sùng Bá nói thế, để lại kẽ hở như thế, đời nào họ không tận dụng?
Những đệ tử có quan hệ tốt tụ lại, thương lượng cách phối hợp, biểu hiện tối đa chiến lực của song phương, thậm chí phải hơn cả chiến lực bản thân.
Sùng Bá như không nghĩ ra sơ hở của cách này, đi đi lại lại, liên tục bốc lên xích hồng sắc hỏa diễm linh quang, chứng tỏ chủ nhân nhẫn nại có hạn.
Không ai chọn Tôn Lập.
Kết quả này dễ dự kiến, trước đây sáu đệ tử suýt bị phế vì một mình Tôn Lập, ai muốn đứng bét mới chọn gã.
"Xong chưa?" Sùng Bá bực mình kêu to, đại bộ phận đệ tử đã chọn xong, những ai chưa chọn cũng tăng tốc.
Sùng Bá thấy các đệ tử đứng thành từng đôi thì gật đầu vừa ý: "Bắt đầu đi."
Tôn Lập đứng một mình, bị Sùng Bá không hề do dự bỏ qua.
Hai đệ tử đầu tiên bước lên, ôm quyền hành lễ đoạn quát to lao vào nhau.
Các đệ tử mới tu hành một tháng, chưa thể sử dụng các loại tiên gia thủ đoạn mà chỉ là một số chiêu thức võ công, có điều trông ai cũng non choẹt, song về "nội lực", hỏa hầu không kém những người trong giang hồ khổ tu mười mấy năm, quyền phong như sấm, động tác như điện, cực kỳ đẹp mắt.
Song phương đều "biểu diễn", dĩ nhiên có qua có lại, lần nào nguy hiểm cũng chuyển nguy thành an.
Cứ thế qua lại mười mấy chiêu, chợt nghe có tiếng ngáy vang. Chúng đệ tử ngẩn người, hóa ra là Sùng Bá!
Chúng nhân nhìn nhau. Hai người trên đài ngừng tay, ngượng ngập nhìn Sùng Bá.
"Hả? Kết thúc rồi? Đả đấu vô vị kiểu này lần đầu tiên ta thấy, ta đứng xem mà cũng ngủ mất. Hai ngươi cút xuống mau, không đứng bét thì cũng gần thế."
Sắc mặt các hai nhợt đi, một người không phục, định lên tiếng thì thấy trong mắt Sùng Bá sáng lên cuồng nhiệt, lập tức run lên: giáo tập này là nhân vật thế nào? Quái vật lúc nào cũng chỉ mong đánh đấm. Trước đó y đã nói rõ, thành tích là do y, giờ mà biện giải có khác nào tự rước phiền hà!
Cả hai lủi xuống.
Đôi đệ tử sau đó cẩn thận hơn nhiều, không dám giở trò hoa dạng, qua qua lại lại chừng mười chiêu mới kết thúc tỷ võ.
Sùng Bá bất mãn bĩu môi: "Chán chết, chiến đấu cỡ này quá tệ, không ra gì..."
Các đệ tử lên rồi xuống, Sùng Bá chán nản. Chỉ hai trận của Điền Anh Đông và Tần Thiên Trảm là y đỡ chán hơn.
Điền Anh Đông chưa tu hành đã tay không hàng phục hổ, giờ tu luyện tiên gia pháp quyết thì càng đáng sợ, đối thủ của y cũng là nhân tài, chống được mười hai chiêu mới bị hất khỏi lôi đài.
Tần Thiên Trảm cũng hoành tráng không kém.
Đứng đầu sẽ là một trong