Tôn Lập lướt tay, trận pháp đao bút liên tục khắc ra, các nét khắc trận pháp liên tục gỡ dần trận pháp gia cố.
Lục Bạt Đỉnh chăm chú xem, mỗi động tác của Tôn Lập đều thong thả, tiêu sái vô cùng!
Y tự phụ nhưng không tự đại, ngược lại không có kiểu “không ăn được nho thì chê nho chua” khi gặp những việc mình không làm được mà người khác làm được. Y không hiểu gì về trận pháp, thấy Tôn Lập tỉ mỉ phá giải cửu tằng trận pháp thì thật sự kính phục.
Trước đó y tôn trọng Tôn Lập vì tu dưỡng và tính cách bản thân nhưng từ giờ thì là thật sự coi trọng thực lực của gã.
"Vù!"
Tiếng linh nguyên bừng lên, trữ vật giới chỉ rực thanh quang, nham động như rực cháy, trước mắt Lục Bạt Đỉnh cũng trắng xóa, tạm thời không thấy gì.
Tôn Lập vô thanh vô tức lấy Long hình ngọc thược khỏi trữ vật giới chỉ đồng thời cho đồ giả vào.
Linh quang tắt dần, Lục Bạt Đỉnh thấy Tôn Lập hào hứng thì hớn hở: "Tôn sư đệ thành công?"
Tôn Lập đưa trữ vật giới chỉ bằng hai tay: "May không thất bại!"
"Ha ha ha!" Lục Bạt Đỉnh cười vang: "Không ngờ sư đệ còn chiêu này. Nào, để xem cơ duyên của chúng ta đến chưa!"
Y dồn linh nguyên vào, trữ vật giới chỉ có dao động, quang ảnh loáng lên, mở ra trữ vật không gian cực lớn.
Trữ vật giới chỉ thường chỉ có không gian cỡ tủ quần áo, tốt hơn thì bằng nửa gian phòng, nhưng trữ vật giới chỉ này lại gấp đôi.
Nhưng trữ vật không gian như thế lại đặt quá ít đồ, chỉ có một hộp linh thạch, ngăn kéo quanh đó trống rỗng.
Có thể thấy chủ nhân bộ hài cốt đã tới mức sơn cùng thủy tận nên mới cùng yêu thú đồng quy vu tận.
Trên hộp linh thạch tùy tùy tiện tiện đặt ngọc bội cỡ bàn tay.
Hình rồng trên ngọc bội uốn éo không theo quy tắc.
Lục Bạt Đỉnh thở gấp: "Quả nhiên thị Long hình ngọc thược! Tôn sư đệ, chúng ta tìm được rồi!"
Linh thạch bị Lục Bạt Đỉnh bỏ qua.
Lục Bạt Đỉnh cầm Long hình ngọc thược, kéo Tôn Lập: "Đi nào, mau về thôi."
Cả hai chui ra, đến chỗ Triệu Thục Nhã: "Tiểu Hà, không cần tìm nữa."
Lục Bạt Đỉnh dứt lời, Triệu Thục Nhã hiểu ngay, tỏ vẻ không dám tin: "Tìm dược?!"
Lục Bạt Đỉnh cười ha hả, xòe tay ra. Long hình ngọc thược hiện rõ trước mắt Triệu Thục Nhã.
Triệu Thục Nhã nhìn kỹ Long hình ngọc thược, rất giống với trân bảo từ thời kỳ thượng cổ.
Triệu Thục Nhã gật đầu: "Không sai, chắc là thứ từ thời kỳ thượng cổ."
Tôn Lập cười: "Lưỡng vị đại sư làm giả xuất thủ bất phàm! - -
Võ Diệu và La Hoàn không đáp.
Tiểu Hà từ từ gọi tương hỏa nghĩ về, trong thông đạo xuất hiện dòng lửa đỏ chói.
"Lục đại ca đúng là lợi hại, thế mà cũng tìm được!"
Lục Bạt Đỉnh hổ thẹn: "Không phải tại hạ tìm được, trữ vật giới chỉ có cửu tằng trận pháp, là Tôn sư đệ phá giải."
Triệu Thục Nhã sáng mắt nhìn Tôn Lập, nàng biết gã có thiên phú linh cấu sư, tinh thông trận pháp là đương nhiên.
Tôn Lập mặt dày đến đâu cũng hổ thẹn: "Lục sư huynh đừng nói thế, sư huynh tìm ra trữ vật giới chỉ cơ mà."
"Đương nhiên!" Tiểu Hà nói.
Tôn Lập liếc Tiểu Hà, Lục Bạt Đỉnh càng thẹn: "Kỳ thực kể công lao, Tiểu Hà vất vả nhất, công lao lớn nhất."
Tiểu Hà được y khen thì cười cười: "Lục đại ca đừng khách khí với người ta như thế."
Tôn Lập nhìn Triệu Thục Nhã, nữ hài thẳng tính này đứng đó, thần sắc buồn bã nhưng kiên quyết, tựa hồ đã quyết đoán.
"Tìm được Long hình ngọc thược rồi, chúng ta chia nhau hành động, về thông tri cho trưởng bối, triệu tập nhân thủ, chuẩn bị đến Thiên Đô thần điện."
Triệu Thục Nhã dứt khoát, không ai có ý kiến, cùng rời Liệt Hỏa cốc.
Tôn Lập nhìn cái hố, có phần hiếu kỳ. Triệu Thục Nhã nhớ đến những lời của Yêu Yêu Lục thì hơi chua xót: "Hừ, có người uy phong lắm, cách mấy vạn dặm, một hư ảnh thôi là dọa cho tiểu ma nữ Yêu Yêu Lục cắm cổ chạy, không biết là ai lo lắng cho ai mà không tiếc hao tốn linh nguyên, phát động thủ đoạn đó."
Lục Bạt Đỉnh chưa từng thấy nàng “nhỏ nhen” như thế nên nhìn thêm.
Tôn Lập ngơ ngác: "Hả? Cô nương nói gì?"
Liếc mắt với kẻ mù là lãng phí tình cảm. Triệu Thục Nhã chỉ chó mắng mèo thế này thì Tôn Lập không hiểu, còn khiến nàng đau lòng hơn.
Quả nhiên kỹ xảo quá cao không thích hợp với gã.
Triệu Thục Nhã