Tôn Lập nghĩ đi tính lại, thấy với mình mười phần có lợi nên quyết định. Bất quá ban nãy gã bảo Sùng Bá cho ba ngày suy nghĩ, nên không cần trả lời ngay.
Từ lúc gã vào Tố Bão sơn, đâu đâu cũng tranh quyền đoạt lợi, cũng lạnh lùng, cũng tự tư tự lợi.
Tại thư viện, gã hiểu được tình đời ấm lạnh cha bao giờ được thấy trong mười lăm năm sống trên đời, nhưng Sùng Dần, Sùng Bá là hai dòng ấm áp hiếm có giữa giá lạnh, chỉ là Sùng Dần biểu hiện ra ngoài còn Sùng Bá không được ai hiểu.
...
Sùng Trọng lần này đang vui, tin Tôn Lập đứng thứ năm đấu võ cũng không ảnh hưởng gì vì Vọng Thanh đạo trưởng mà y muốn đặt quan hệ đã phái người bảo y đến Bách Thảo đường.
Bách Thảo đường là nơi Vọng Thanh đạo trưởng tiềm tu, chiếm trọn một ngọn núi ở hậu sơn – đấy là đặc quyền của đơn đạo đại sư.
Sùng Trọng muốn làm môn hạ Vọng Thanh đạo trưởng, tiếc là tư chất chỉ tam coi là tốt, còn lâu mới đạt mức của thân truyền đệ tử, vì thế Vọng Thanh đạo trưởng coi như không thấy việc gã lấy lòng.
Hôm nay được Vọng Thanh đạo trưởng gọi, Sùng Trọng vô cùng ngóng chờ: có phải Vọng Thanh đạo trưởng muốn nhận gã làm đồ đệ? Y biết trước đó thân truyền đệ tử của Vọng Thanh đạo trưởng là Sùng Sơn vì làm nổ đơn lô mà bị đuổi. Vọng Thanh đạo trưởng quen có người hầu hạ rồi, đột nhiên không có đệ tử, chỉ e không thấy thoải mái thôi?
Sùng Trọng háo hức đến Bách Thảo đường.
"Sư thúc, Sùng Trọng cầu kiến!"
Y cao giọng bẩm cáo, chừng một tuần hương sau mới thấy Vọng Thanh đạo trưởng sầm mặt đ ra, thấy y thì rặn cười: "Sùng Trọng đến rồi hả, vào đi."
Sùng Trọng cả kinh: "Đa tạ sư thúc."
Vào Bách Thảo đường, Vọng Thanh ngồi trên ghế thái sư, chỉ vào một cái ghế cạnh đó: "Ngồi đi."
"Sùng Trọng không dám." Y đứng nguyên.
Vọng Thanh không miễn cưỡng, dịu giọng: "Sùng Trọng, mấy năm nay con hiếu kính gì, sư thúc đều nhớ, hiếm có lắm."
Sùng Trọng hớn hở, quỳ phịch xuống: "Sư thúc, đệ tử say mê đơn đạo đã lâu, mong có minh sư chỉ dẫn, mong sư thúc thành toàn!"
Vọng Thanh xua tay: "Sùng Trọng, sư thúc hỏi con, Thất tử thủ ô lần trước là lấy ở đâu?"
Sùng Trọng nghi hoặc, định đáp thật thì bị Vọng Thanh cắt ngang: "Đừng lấy nhập môn thất khảo ra nhé, ở đó làm gì có bách niên Thất tử thủ ô."
Y cười cười, Sùng Trọng cả kinh!
Bách niên dược tài thế nào, Sùng Trọng quá hiểu, mang ra bán một nhánh có thể được hơn trăm linh thạch, dù Vọng Thanh đạo trưởng cũng không thể tùy tiện có.
Nhưng mười nhánh Thất tử thủ ô đó là thành quả của nhập môn thất khảo, giải thích với Vọng Thanh thế nào?
Y xoay chuyển ý nghĩ, hiểu rằng Vọng Thanh gọi mình tới không phải cảm động vì hiếu tâm mà nhắm vào bách niên dược tài.
Là ai nhỉ?!
Sùng Trọng biết Vọng Thanh tuyệt đối không lầm, y nói là bách niên Thất tử thủ ô khẳng định là có. Nhưng ai đem bách niên Thất tử thủ ô tham gia nhập môn thất khảo? Hoặc có ai vô tình trồng được bách niên linh dược?
Tính toán mọi khả năng, Sùng Trọng định hỏi Vọng Thanh lấy mười nhánh Thất tử thủ ô đó ra xem nhưng như thế lại lộ việc mình không biết có bách niên linh dược.
Vạn lần không thể!
Nếu trong các đệ tử mới có ai trồng được bách niên linh dược, y khống chế thì sẽ qua đó lấy lòng Vọng Thanh, thậm chí buộc Vọng Thanh thu y làm đồ đệ.
Đấy là cơ hội duy nhất của y!
Sùng Trọng nghĩ thông rồi thì nghiến răng, quyết định.
"Sư thúc, bách niên linh dược, đệ tử sử dụng cũng phí nên định hiếu kính sư thúc, nhưng đệ tử không dám nói với Sùng Sơn sư huynh. Việc này... mấy lần trước đệ tử hiếu kính sư thúc, đồ tốt đều bị Sùng Sơn sư huynh bớt xén."
Sùng Trọng thuận tiện đã giẫm đạp Sùng Sơn.
"Sư thúc nếu cần nữa, đệ tử sẽ tìm thêm bách niên Thất tử thủ ô."
Vọng Thanh tìm y vì mục này nên cười cười vuốt râu: "Ha ha, vậy thì phiền con."
"Sư thúc khách khí, đấy là vinh hạnh của Sùng Trọng..."
Rời Bách Thảo, Sùng Trọng cười lạnh nhổ nước bọt!
Đường đường sư thúc, lấy không đồ của đệ tử lâu như thế mà hiện còn thấy chưa đủ, không hứa gì mà đòi bách niên linh dược, đúng là già mà mất nết!
Phẫn nộ thì phẫn nộ, Sùng Trọng vẫn phải nghĩ cách, việc này ở tu chân giới là thường, y có phẫn hận cũng thế.
Muốn tiến bộ về đơn đạo, không có danh sư chỉ dẫn là bất khả thi.
Bách niên Thất tử thủ ô tuy trân quý, nhưng không đáng gì với đại đạo. Đấy là chỗ duy nhất y có thể với tới Vọng Thanh.
Thở dài đoạn y nén bực tức xuống, nghĩ xem Thất tử thủ ô của ai đạt tới bách niên?
Tất nhiên y nghĩ tới Điền Anh Đông và Tần Thiên Trảm.
Tựa hồ chỉ hai người đó có. Tính ra, Tần Thiên Trảm là Ngũ hành tuệ căn, thiên về tu luyện, về đơn đạo e