Sau bốn canh giờ, Chung Lâm thở phào mệt mỏi: "Hảo công pháp! Quả nhiên là thiên vị công pháp, bác đại tinh thâm!"
Y lại cười cảm kích: "Ta nợ ngươi càng lúc càng nhiều."
Tôn Lập xua xua tay: "Có những món nợ tình người cần phải trả nên đây là thứ khó trả nhất. Có món không cần trả."
Chung Lâm vui vẻ: "Những người nói nợ tình người khó trả nhất, khó mang nhất hình như không giải thích thế hả?"
Tôn Lập vuốt mũi: "Thôi cứ thế đi."
Tôn Lập lần vào trữ vật không gian lấy ra hơn mười viên yêu tâm.
Tại tầng thứ hai Liệt Hỏa cốc gã gom được mấy trăm viên yêu tâm, lấy ra mười quả chỉ là trò đùa, không phải gã keo kiệt nhưng mười viên đủ cho Chung Lâm tăng liền hai cấp, thêm nữa chưa chắc đã tốt.
"Ngươi lấy yêu tâm này dùng, hết thì ta vẫn còn, cứ bảo ta." Chung Lâm ngây ra rồi e ngại: "Sao thế được? Ngươi cho công pháp rồi yêu tâm, ta..."
Tôn Lập xua tay: "Đừng nói thế, nơi này là Tố Bão sơn, gươi tìm được gì có tinh huyết thịnh vượng? Lẽ nào là đồng môn?"
Gã đùa, Chung Lâm cũng cười, nghiến răng thu yêu tâm lại: "Được, là ta cố chấp, sau này ta cũng như Giang Sĩ Ngọc, kiên quyết không khách khí."
Tôn Lập cười ha hả: "Đúng rồi, cứ thoải mái đi, ha ha ha!"
Các đệ tử muốn kết thân với gã càng ấm ức, trước kia gã đóng cửa thì còn Chung Lâm tiếp đãi. Chung Lâm có quan hệ tốt với gã, ai cũng biết còn liên hệ được.
Mấy hôm nay, cửa phòng Chung Lâm cũng dán giấy vàng: bế quan, mong thông cảm.
Giang Sĩ Ngọc còn ở đấy, khẳng định sẽ chỉ trích Chung Lâm.
Có được “Thiên táng minh ý đạo”, Chung Lâm phải bế quan khổ tu. Không chỉ là cảnh giới mà là sinh tử nên sao dám ơ hờ?
…
"Phù..."
Bóng tối phun ra một hơi thở.
Hơi thở nồng đượm hỏa chi lực, tạo thành một dòng đỏ chói.
Phùng Trung mở mắt, đôi con ngươi hiện rõ trong bóng tối, y cúi nhìn hai tay... to gấp đôi trước!
Huyết quản như từng con giun dưới da, kinh mạch rộng gấp ba lần, linh nguyên có thể chảy với tốc độ gấp ba, đến bất cứ đâu tâm niệm y hướng tới!
Phùng Trung hít sâu, các loại năng lượng chảy vào thể nội, chìm trong đơn. Ngoại hình y khôi phục như cũ.
Y cười vừa ý, Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng!
Y không ngờ mình nhập môn sáu tháng đã đột phá đến Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng.
Đông Phương Phù gầy gò nhiều vì việc Giang Sĩ Ngọc, không chú tâm tu hành trận pháp nên sư tôn Vọng Thắng bất mãn, Phùng Trung nhân cơ hội mà lấy được lòng sư phụ.
Phùng Trung gần đây xuân phong đắc ý!
Tính ra từ lúc y phát hiện ban thờ thần bí mà được linh đơn đến lúc đạt Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng, tốc độ còn hơn Tôn Lập.
Phùng Trung cười lạnh: Tôn Lập? Có là gì đâu! Chắc chắn bị y giẫm đạp.
…
Hậu sơn Tố Bão sơn có mấy chục động phủ. Của Sùng Ngọc tuy mới lập nhưng khá khí thế.
Lầu cửa do Thọ sơn thanh ngọc chế thành có hai cánh màu đỏ rực bằng Thiên niên kim ti nam mộc, vòng kéo cửa và đinh tán đều bằng vàng.
Vào cửa là một chiếu bích hoàn chỉnh do Hoàng long ngọc chế thành. Hoàng long ngọc có khoáng vật thiên nhiên lẫn vào, lắc lư như cỏ nước, trân quý vô cùng. Chiếu bích này dù Đại Tùy thiên tử thấy cũng thèm muốn.
Vòng qua chiếu bích là một khoảng sân rộng, sương phòng ngay ngắn hai bên, chính đường có một tấm biển đen mạ vàng ghi ba chữ Sấu Ngọc trai.
Sùng Mạch thầm bĩu môi, nhìn thấy tấm biển là mắng thầm: bất nam bất nữ.
Sùng Ngọc lại phi thường đắc ý với tấm biển.
Sùng Ngọc đã đợi sẵn, tuy cùng là đệ tử chữ Sùng nhưng thân phận địa vị tu vi kém quá xa, Sùng Ngọc đợi sẵn coi như đã xem trọng y.
"Sư đệ ngồi đi."
Sùng Mạch không thích Sùng Ngọc, nhưng buộc phải hợp tác, đi vào chính đường vòng tay: "Để sư huynh đợi lâu."
Sùng Ngọc có hai đồng tử hầu hạ, ngoan ngoãn dâng trà rồi lui ra.
Đồng tử lui xuống, Sùng Ngọc giơ chén