"Oành!"
Vô số đá vụn tung bay, con dao trong tay Tô Tiểu Mai vung lên, dẫn đá vụn tụ thành thạch long.
Hai tay nàng ta cầm dao, bước chân nhẹ như yến, được ba bước là đã vượt ba trượng hư không, như con chim săn mồi, con dao trong tay tựa mỏ ưng, mổ vào Phùng Trung.
Thạch long rít lên theo sát!
Phùng Trung thét to, ám hồng sắc quang mang chảy ra, dính như máu tươi!
Hai tay liên tục phát đạo đạo pháp quyết, dốc hết sức mạnh chặn lại.
“Oành!”
Thạch long nổ tung, Phùng Trung gầm vang, tay áo tan nát, máu chảy đầm đìa, lùi liền mười ba bước mới đứng vững, chợt thấy cổ lạnh buốt!
Quang mang tan đi, Tô Tiểu Mai cầm dao đứng trước mặt y, kề ngay lên cổ.
Ánh mắt nữ hài băng lãnh, Phùng Trung không nghi ngờ rằng chỉ hơi cử động, Tô Tiểu Mai tuyệt đối sẽ cắt đầu y.
"Hừ!" Tô Tiểu Mai hừ lạnh, lợi nhận quay trên tay biến mất rồi quay đi, không thèm nhìn Phùng Trung.
Tất thảy lặng ngắt như tờ.
Phùng Trung cũng Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng, còn là thân truyền đệ tử của Vọng Thắng sư thúc nhưng không chống nổi Tô Tiểu Mai ba chiêu!
Tô Tiểu Mai xuất thủ, tất cả kinh hãi, phần lớn ở đây là Đạo nhân cảnh đệ tử, nhưng tự hỏi khi mình Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng tất biểu hiện không hơn gì Phùng Trung, tức là ở cảnh giới này, Tô Tiểu Mai quán tuyệt Tố Bão sơn.
Mấy tháng trước còn lo lắng xem có ở lại được Tố Bão sơn không mà giờ có thành tựu như thế, ai nấy không kính phục Tô Tiểu Mai, mà đều nhìn Tôn Lập.
Giang Sĩ Ngọc, Tô Tiểu Mai, Phùng Trung, Đông Phương Phù... bốn người đều tiến bộ từ sau thành bạn tốt của gã, bảo không liên quan đến gã, đánh chết họ cũng không tin.
Tôn Lập liếc Phùng Trung: "Được rồi? Còn gì nữa không?"
Phùng Trung đỏ mặt không nói nổi thành lời, sỉ nhục, phẫn nộ, hổ thẹn tràn lên.
Tôn Lập ngó lơ y, bảo chúng đệ tử: "Quỷ Nhung ma tu đến rồi."
Giản đơn giản đơn một câu thôi, chúng đệ tử biến sắc.
"Quỷ Nhung ma tu? Đến rồi? Là sao hả?"
"Đến ngoài sơn môn? Tấn công hả?"
"Không phải chứ, sao không có tin tức của môn phái khác...”
Các đệ tử cuống lên, đúng như Tôn Lập mong muốn, quên mất vì sao gã lại biết.
Gã nói xong, các đệ tử lục thần vô chủ, Tôn Lập buộc phải tạm thời chủ trì đại cục, bảo môn hạ đệ tử của Vọng Hư phát truyền tấn ngọc phù cho chưởng giáo, thông báo tin tức, đồng thời tăng số tuần sơn đệ tử từ mỗi ngày ba lượt thành chín lượt, mỗi lượt từ hai thành sáu người.
Tố Bão sơn sa vào cảnh khẩn trương!
La Hoàn cảm thán: "Ma tu còn chưa đánh lên đã loạn lên, nếu thật sự thì mong gì được ở họ?"
Tố Bão sơn đều là người thông minh, các đệ tử và những kẻ tự cho là thông minh thường thì tính kế lẫn nhau, khi xảy ra việc thì cuống lên rối bời.
Tôn Lập tự an ủi: "Tố Bão sơn có hộ sơn đại trận, có Đại nhật thần hỏa thương cùng các loại trận pháp mai phục, có thể chống chọi một chốc...”
Trong lúc này, gã không e dè nữa, tìm một nơi có bốn phòng tại Vọng Sơn biệt viện rồi gọi Chung Lâm, Tô Tiểu Mai, Đông Phương Phù và Lý Tử Đình vào ở.
Tất cả tụ lại giúp nhau, có việc gì cũng cùng tiến thoái.
Lý Tử Đình và Đông Phương Phù ở chung phòng.
Dọn đến ở xong, Tôn Lập thoáng nghĩ, móc một viên Vinh tâm đơn đệ cấcho Lý Tử Đình: "Đơn dược này đủ cho sư muội tăng thêm một cấp, bọn ta hộ pháp, muội cứ yên tâm đột phá."
Ra trận mới mài thương còn không kịp, nói gì tăng thêm một cấp?
Hiện tại Lý Tử Đình tu vi thấp nhất, mới Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng, nhưng đến giờ vẫn chưa có cơ duyên.
Vinh tâm đơn này, nàng ta tuy không biết nhưng có thể tăng được một cảnh giới thì đủ biết quý thế nào.
Lý Tử Đình không dám nhận: "Tôn Lập, đơn dược này quá quý trọng...”
Tô Tiểu Mai cầm lấy đưa cho Đông Phương Phù, cười hì hì nhét vào miệng Lý Tử Đình.
"Lúc này đừng khách khí, hơn nữa bọn ta và Tiểu Ngọc quan hệ thế nào? Hai người theo y thì cũng là người nhà." Tôn Lập muốn nói gì, Tô Tiểu Mai đều nói hộ.
Lý Tử Đình nuốt đơn dược, không dám lãng phí mà vội đả tọa.
Chúng nhân lui ra khép cửa.
Tô Tiểu Mai thở phào: "Tôn Lập, lần này có qua được không?"
Chúng nhân từ lúc nhập môn đến giờ đều dìu dắt nhau, có chỗ đứng trong Tố Bão sơn trung, sau này cứ tiến từng bước, không đầy trăm năm là có thể liên thủ đứng đầu Tố Bão sơn!
Nếu Tố Bão sơn không còn, lại sa vào cảnh lang thang thì không ai muốn.
Tôn Lập không đáp, ma