Vội vàng về sơn môn, Tôn Lập nghiến răng, mặc kệ tất cả, để ai đó thông tri cho chưởng giáo biết sơn môn nguy cấp, với những người ở nhà tất không chống nổi.
Gã từ trận pháp ám môn vào sơn môn, thoáng sau đi về phía tây bắc tiền sơn.
Nơi đó có một tòa viện – nơi ở của thân truyền đệ tử phe chưởng giáo Vọng Hư, Sùng Ngọc trước khi đủ tư cách vào hậu sơn mở động phủ thì ở đó.
Người đứng đầu là nhị đệ tử Sùng Chân của chưởng giáo Vọng Hư.
Trong số môn nhân của Vọng Hư, thực lực của y đứng thứ ba, nhưng thành thực hơn Sùng Ngọc nên Tôn Lập chọ y để thương nghị.
Chưa đến nơi thì đã có tiếng ầm ầm vang lên.
Một dải độn quang như linh vân, nối nhau lao về sơn môn Tố Bão sơn!
Tôn Lập cả kinh, không ngờ Quỷ Nhung ma tu đến nhanh thế, không kịp nghĩ gì, quay về Vọng Sơn biệt viện, gặp bọn Chung Lâm.
Nhưng tốc độ độn quang cực nhanh, Tôn Lập chưa đến cửa Vọng Sơn biệt viện thì độn quang đã tới hộ sơn đại trận.
Một tiếng quát to vang lên: "Chưởng giáo về núi!"
Trong các độn quang bắn ra ngọc bài, chưởng giáo Vọng Hư và chân nhân lão tổ Chung Mộc Hà rực kim quang, các sư thúc chữ Vong rực hồng quang, quay tít hòa vào hộ sơn đại trận, trận pháp mở cửa nghênh tiếp.
Tôn Lập thở phào.
Gã lấy làm lạ: chưởng giáo không phải đến Thiên Đô thần điện sao mà về nhanh thế?
Gã nhận ra ra điểm khác thường, sư thúc chữ Vọng của cả Tố Bão sơn đều được Vọng Hư đưa đi, cộng thêm chân nhân lão tổ Chung Mộc Hà là hơn hai mươi người nhưng trận pháp mở ra thì chỉ đón vào hơn mười người!
Tôn Lập lách mình lên một thân cây cổ thụ nhìn bọn Vọng Hư từ xa.
Bọn Vọng Hư đều nhếch nhác, chân nhân lão tổ Chung Mộc Hà cũng dính máu trên mình, hàm râu dứt một nửa, khiến người ta dễ nhận ra đòn ban nãy thiếu chút nửa cắt đầu y!
Nhưng người khác còn thảm hơn Chung Mộc Hà, thậm chí có ba người mặt trắng bệch, phải dìu mới đi nổi.
Tôn Lập nghi hoặc, họ khẳng định chưa vào Thiên Đô thần điện, sao lại thành như thế?
Bọn Vọng Hư bôn ba mãi mới về đến sơn môn, đều thở phào.
Tôn Lập ẩn ước thấy không ổn, những không nhận ra có cụ thể là gì, bọn Vọng Hư từ từ đáp xuống cửa trận pháp thì một đạo cường quang từ phía đông bắc bắn tới.
Chát!
Một sư thúc chữ Vọng vốn đã trọng thương bị đạo bạch quang quét trúng, nửa người bốc hai, rơi xuống.
"Vọng Vũ sư đệ!" Vọng Hư kêu to.
Chung Mộc Hà gầm vang: "Tặc tử!"
Lưng y dấy linh quang, chặn đạo bạch quang lại.
Sau đạo bạch quang còn mấy đạo linh quang bắn tới, Tố Bão sơn chúng nhân không kịp ứng phó, lại chết thêm ba người.
Đến khi cùng Vọng Hư giữ vững trận cước, đệ tử chữ Vọng chỉ còn lại năm người, cả Chung Mộc Hà, mới là sáu.
"Quỷ Nhung ma tu! Chúng mai phục ở đây, mau về sơn môn!" Vọng Hư gầm lên, cùng Chung Mộc Hà liên thủ, lưỡng đạo quang mang phun đi trăm trượng, đan nhau thành mũi tên trên không, bức lùi pháp khí của ma tu, bọn Vọng Minh nhân cơ hội chui vào.
"A..."
Tố Bão sơn kinh ngạc, các đệ tử hoang mang, thậm chí không hiểu vì sao đột nhiên biến thành thê thảm thế này.
Chung Mộc Hà và Vọng Hư bức lùi ma tu pháp khí, định quay về thì nghe có tiếng cười vang: "Ha ha ha! Phú nhân vương tọa hạ Kim diện phó Lý Lam Sơn, đến lĩnh giáo!"
Sóng âm trận trận như sóng nước, vang vọng núi non, dao động kèm với đó khiến phía trên hộ sơn đại trận của Tố Bão sơn dâng tràn biển sức mạnh, linh quang rực rỡ bao lấy Chung Mộc Hà và Vọng Hư.
Phía đông bắc có tinh quang rực lên, một lão nhân cao lớn chắp tay sau lưng, đeo mặt nạ vàng, mái tóc bạc tung bay trên không, lướt hư không đi tới.
Mỗi bước đều dấy lên sức mạnh, phảng phất cả không gian rung lên.
"Lý Lam Sơn!" Chung Mộc Hà nheo mắt, tuy y không biết rõ ma tu nhưng kim diện lão giả ít nhất cũng tu vi Chân nhân cảnh đệ ngũ trọng, hơn xa y.
Lý Lam Sơn từ từ giơ tay, biển sắc mạnh cạnh Chung Mộc Hà và Vọng Hư càng sôi trào, từng làn sóng tràn lên, trận pháp chậm rãi thành hình, cả Vọng Hư và Chung Mộc Hà đều thấy áp lực đại tăng, pháp khí bị ép, phạm vi hoạt động càng lúc càng nhỏ!
"Sư