Sùng Chân ngẩn người: "Tôn Lập?"
Môn hạ đệ tử của Vọng Hư không có hảo cảm gì với gã, Tôn Lập giết Sùng Ngọc, chứng tỏ Tần Thiên Trảm cũng chết trong tay gã.
Lúc trước không ai cho là Tôn Lập, vì thấy gã không đủ thực lực. Nhưng gã giết được Sùng Ngọc, Tần Thiên Trảm là cái gì?
Sùng Chân cũng khá thật thà, tính trong các đệ tử của Vọng Hư nhưng bảo y đi xin Tôn Lập giúp thì y không muốn.
"Sư thúc tổ, một đệ tử mới nhập môn thì làm được gì?"
Chung Mộc Hà thoáng nghĩ, nói rõ: "Bản tọa đã nói rồi, chỉ có một hi vọng. Dù y cũng chưa chắc."
Đoạn tiếp lời: "Đi gặp y, bảo bản tọa nói là đại địch uy hiếp có những việc để đấy đã tính sau."
Đoạn y xua xua tay bước đi.
Sùng Chân ngây ra, thế là thế nào, sư thúc tổ tiến cử Tôn Lập, nhưng lại không tin. Thật ra Chung Mộc Hà giới thiệu Tôn Lập vì Đại nhật thần hỏa thương.
Thứ y cũng bó tay mà tiểu tử đó có thể thay đổi trong thời gian ngắn như thế.
Tôn Lập vào Tố Bão sơn đến nay đạt nhiều thành tựu, Chung Mộc Hà khẳng định tiểu tử này có nhiều bí mật, may ra tạo thành được kỳ tích.
Nhưng chỉ là hi vọng mong manh, Chung Mộc Hà kỳ thực cũng không tin lắm.
Phùng Trung chưa đắc ý đến mức quá đà, biết đấy chỉ là nhiệm vụ chân nhân lão tổ giao cho, sau này muốn dựa vào thì cần làm cho tốt nhiệm vụ này.
Tuy Chung Mộc Hà chọn địa điểm là Huyền Vũ đại điện, nhưng tuyệt đại bộ phận đệ tử đã thụ thương, hành động bất tiện, y không phải người đi báo mà để lại một người, còn lại cùng y đến tận nơi hỏi.
Thậm chí với bọn Tô Tiểu Mai, Phùng Trung cũng nhiệt tình chu đáo.
Nhưng lại cố ý “quên” Tôn Lập. Gã đang ở chỗ Đại nhật thần hỏa thương, Phùng Trung không tới, dù bị trách mắng thì y cũng có lý do.
Sùng Chân nghĩ đi nghĩ lại, nhìn sư tôn rồi thở dài, đi tìm Tôn Lập.
Trừ sư đồ tình thâm ra, Vọng Hư như quả chân đích chết rồi, tha môn giá tmà chết, các thân truyền đệ tử như y sau này khó sống tại Tố Bão sơn!
Vọng Hư bá đạo tham lam, kỳ thực tại Tố Bão sơn có không ít người ghét, Vọng Hư chết rồi thì thù hận sẽ do bọn y gánh.
Sùng Chân đến ngoài pháo đài thì phát hiện có linh quang, hiển nhiên bị phong bế.
Y chợt hiểu ý Chung Mộc Hà.
Đạo nhân cảnh đô như y không thi triển nổi cách này, Tôn Lập là Phàm nhân cảnh mà bố trí được cấm chế mười phần cao cấp!
Y nhíu mày, Tôn Lập quả nhiên nhiều bí mật.
Chỉnh lại y phục, Sùng Chân gọi: "Tôn Lập sư đệ, Sùng Chân đến thăm."
Âm thanh được linh nguyên đưa đi nhưng tới chỗ linh quang thì bị sức mạnh nhu hòa cản lại. Sùng Chân bất mãn, hừ lạnh quay đi.
Đi vài bước, y dừng lại, đi tới chỗ linh quang rồi thoáng nghĩ, thở dài lấy ngọc phù ra viết lên rồi đẩy vào.
Sùng Chân phất tay áo, thổi tung bụi rồi ngồi xuống đợi.
Tôn Lập lắp xong Bách điểu kiếm hạp, đang ngứa ngáy, nhưng chưa phải lúc thực nghiệm pháp bảo.
Bổ sung linh nguyên xong, gã mở mắt, thấy ngọc phù lơ lửng trong cấm chế.
Gã cầm lên xem, nhíu mày: "Sùng Chân? Y đến làm gì?"
Phất tay mở cấm chế, Tôn Lập chỉnh lại y phục đi ra.
Cấm chế hơi động, Sùng Chân liền mở mắt.
Tôn Lập vòng tay: "Sùng Chân sư huynh, thất lễ, ban nãy tiểu đệ tu luyện, nên đã chậm chễ."
Gã lại dùng cấm chế phong tỏa, không có ý mời vào.
Sùng Chân nhướng mày, nén lửa giận, thở dài: "Sư đệ, sư huynh lỗ mãng, sư đệ đừng trách. Sư tôn lão nhân gia còn hôn mê, tình huống càng lúc càng tệ, mong sư đệ qua xem."
Vọng Hư?
Tôn Lập lẩm bẩm, người như chết đi càng hay, nhưng việc y làm khiến người ta không đời nào muốn “chung thuyền hoạn nạn”.
Sùng Chân đương nhiên hiểu nên nói: "Sư thúc tổ bảo sư huynh đến, lão nhân gia nói là đại địch trước mắt, có những việc cần gác lại đã."
Tôn Lập thầm bĩu môi, Sùng Chân đúng là có bệnh vái tứ phương.
Nếu môn hạ khác của Vọng Hư đến, Tôn Lập đã cự tuyệt, nhưng Sùng Chân cũng thành thực, đợi lâu như thế, gã đành mềm mỏng hơn.
Không ngờ gã chưa trả lời, La Hoàn chợt bảo: "Đến xem."
"Hả?" Tôn Lập bất ngờ.
La Hoàn lặp lại: " Đến xem."
Y không nói, Tôn Lập không hỏi, cực kỳ tin tưởng tam vị lão tổ.
Ngẩng lên, Tôn Lập "thành khẩn" và "mở lòng" với Sùng Chân: "Sư huynh, lúc này không phải bình thường, sư huynh có thể gạt đi thành kiến thì Tôn Lập mỗ đâu phải người hẹp hòi? Dù thế nào Tố Bão sơn cũng là chỉnh