Tô Tiểu Mai càng ấm ức, nàng ta tu luyện truyền thừa của Long Bối thượng nhân, chuyên ăn pháp khí, nhưng phải là kim thuộc pháp khí. Mai rùa không rõ chất liệu gì, nàng ta không dám ăn.
Được một thứ vô dụng mà còn bị đồng môn ghen tị, Tô Tiểu Mai đương nhiên không vui nổi.
Tôn Lập cầm mai rùa lật đi lật lại, Tô Tiểu Mai tưởng gã thích: "Ngươi thích hả? Cho ngươi luôn."
Tôn Lập lắc đầu.
Võ Diệu hơi bất ngờ: "Hình như là Man tộc vu khí, đồ ẻo lả, nhìn xem có đúng không?"
La Hoàn tức giận: "Không phải ngươi tự nhận là pháp khí đệ nhất sao mà không dám xác định?"
Võ Diệu cười hắc hắc: "Thứ này rõ ràng là sản vật trong mấy trăm năm gần đây, quá mới nên ta không dám xác định. Hơn nữa năm xưa không phải ngươi vào Man tộc đại tế nữ đó mờ ám lắm hả, chắc chắn hiểu về Man tộc vu khí. Nói ra ta phải hỏi thêm, đại tế nữ đó thích ngươi ở điểm gì? Phải chăng nàng ta có sở thích khác người, lại hiểu lầm giới tính của ngươi? Ngươi đừng kể lại dáng vẻ năm xưa, khó trách người ta lầm..."
La Hoàn tức giận: "Đánh rắm..."
Tôn Lập toát mồ hôi: "Lưỡng vị lão tổ, lạc đề rồi, nói về vật này đi."
La Hoàn hầm hừ rồi giải thích.
Tôn Lập được chỉ dẫn, ra vẻ "ta là cao nhân, cái gì chả biết", kêu lên với Tô Tiểu Mai: "Tiểu Mai, thu lấy mau, bảo vật tốt đấy."
"Hả?" Tô Tiểu Mai nháy mắt.
Đông Phương Phù không có tâm cơ, nói khẽ với Lý Tử Đình: "Đình Đình, lúc bé ta suýt bị lừa đi, ấn tượng sâu lắm, Lập ca hiện tại sao giống thế."
Tôn Lập: "..."
Lý Tử Đình bịt miệng cười: "Ngươi nên nhắc Tiểu Mai, đừng để bị Lập ca lừa."
Tôn Lập cười khổ: "Thứ này chắc có từ Man tộc, nên vị tổ sư đó năm xưa không nói ra."
Man tộc năm xưa từng cùng nhân tộc tranh đoạt quyền chủ đạo thế giới. Chỉ là so với yêu tộc, thú tộc, Man tộc gần gũi với nhân tộc hơn, từ khi nhân tộc dần khống chế cả thế giới, Man tộc lui vào man hoang chi địa cố thủ, nhân tộc không đuổi tận giết tuyệt.
Trong Vô tận đại sơn ở phía Đại Tùy đến nay vẫn là đất của Man tộc.
Nhưng lưỡng tộc có ân oán, vị tổ sư không biết từ đâu có được bảo vật, không dám nói ra lai lịch.
Tô Tiểu Mai nháy mắt: "Man tộc? Có phải ta cắn tay, nhỏ máu vào là luyện thành công?"
Tôn Lập gõ lên trán nàng ta: "Nếu đơn giản thế thì vị tổ sư đó năm xưa ngốc cỡ nào mới không nghĩ ra?"
Tô Tiểu Mai phồng mang trợn má: "Không được đánh vào đầu, sẽ thành ngốc đấy!"
Tôn Lập cười: "Man tộc vu khí cần cách đặc thù, không truyền ra ngoài nên người khác không biết. Đích xác cần tới máu nhưng có hai điểm quan trọng nhất là phân ra một chút linh hồn vào vu khí, thứ hai cần trận pháp đặc thù."
Gã vừa nói vừa dạy phương pháp cho Tô Tiểu Mai.
Trận pháp đó phải dùng máu mới được, lúc khởi động cần một tia linh hồn để hiến tế.
Tô Tiểu Mai nghe lời, chợt nhớ ra còn một việc trọng yếu: "Tôn Lập, vu khí này có công hiệu gì?"
Ai nầy nhìn gã đầy mong chờ.
Tôn Lập nói: "Nếu ta không lầm, vu khí này để chứa đựng."
"Hả? Trữ vật giới chỉ?" Tô Tiểu Mai buột miệng.
Tôn Lập lắc đầu: "Không đơn giản thế, cách tư duy của Man tộc khác nhân tộc chúng ta, khái niệm chứa này không chỉ là chứa vật phẩm, mỗi ô trên mai rùa này là đơn nguyên, có thể chứa vật phẩm, linh nguyên, âm thần, ý niệm... thậm chí cả đòn tấn công của địch nhân. Đương nhiên đều có giới hạn về đẳng cấp, giới hạn thế nào thì tế luyện xong ngươi sẽ biết."
Võ Diệu nói: "À, cách suy nghĩ của Man tộc khác chúng ta, không thì đại tế nữ cao quý nhất của họ sao lại thích đồ ẻo lả ngươi..."
La Hoàn gần đây dễ nổi giận, hà huống là kiểu gây hấn không nam nhân nào chịu nổi? Tức thì y và Võ Diệu tránh cãi, đủ loại ô ngôn uế ngữ phun ra, cả hai không còn tí phong phạm thế ngoại cao nhân nào.
Tô Tiểu Mai sáng mắt, thoáng nghĩ, vu khí này cũng hữu dụng, có thể lưu trữ đòn tấn công của địch nhân, không chỉ có thể phòng ngự mà còn trả đòn, cực kỳ độc đáo.
Nàng ta bảo: "Ta về sẽ thử."
…
A Tổ có binh sĩ riêng, thủ hạ không phải là tu sĩ, mà là quân đội.
Đẳng cấp đều không quá cao, bình quân chỉ Đạo nhân cảnh đệ thất trọng nhưng toàn thân được trang bị cực tốt.
Những người này tu luyện không vì đắc đạo, mà vì tăng cường chiến lực.
Nếu đến cửa ải tu hành nào đó, giữa “tương lai tốt đẹp” và “lập tức chiến lực đại