Tiếng ho vang lên, phù lục giảng tập Sùng Mạch thong thả đi tới. Giang Sĩ Ngọc vội về chỗ ngồi, trong mắt Sùng Mạch thì không thấy Giang Sĩ Ngọc có vấn đề gì mà lại cho là Tôn Lập ảnh hưởng đến đệ tử khác, lại càng không vui.
Vị trí của Tôn Lập không tệ, Sùng Mạch chỉ tay: “Tôn Lập, đổi chỗ cho đệ tử đằng sau.” Y chỉ vào góc cuối giáo thất, đệ tử đó hớn hở, đến cạnh Tôn Lập.
Sùng Mạch nhạt giọng: “Đằng nào ngươi cũng không nghe, ra sau khỏi ảnh hưởng đến đệ tử khác.”
Cả giáo thất chỉ có Tô Tiểu Mai và Giang Sĩ Ngọc tức giận, Lục Đại Thông cũng giận nhưng rồi xìu ngay.
Tôn Lập thản nhiên đứng dậy, lui ra góc.
Sùng Mạch cho là mình khó dễ Tôn Lập để trút giận, nhưng với gã thì lại là một kiểu chế nhạo mấy giảng tập bất tài. Mỗ không thích nghe các ngươi giảng thì không nghe.
Sùng Mạch giảng về nội dung rất thực dụng, chính thức giảng về chế tác phù lục.
Đối với đê cấp tu sĩ, phù lục quan trọng vô cùng.
Pháp khí trân quý vô cùng, phi kiếm hạng bét cũng cần tôi luyện mấy vạn cân thép mới thành, không tính việc đê cấp đệ tử hữu không có bản lĩnh luyện hóa số thép này, chỉ linh thạch để mua cũng khiến tuyệt đại bộ phần đê cấp đệ tử phá sản. Nói gì đến pháp khí, cao cấp hơn cho tới pháp bảo.
Pháp thuật thông thường thì thực lực kém chỉ thi triển được uy lực không ra gì, nên phù lục vốn rẻ lại nhiều, với đê cấp đệ tử quà là lựa chọn phòng thân tốt nhất.
Tôn Lập lần này không nghe Sùng Mạch giảng gì, La Hoàn trong óc nói: “Ngươi đã Phàm nhân cảnh đệ nhất trọng, tu luyện phù lục được rồi, để ta giảng...”
Một loạn lý luận tuôn ra, không ít hơn thời gian Sùng Mạch giảng, La Hoàn giảng xong cũng là lúc Sùng Mạch cho tan lớp, trước khi đi y cho tất cả làm bài tập là chế tác “Linh lộ phù” cấp thấp nhất, lần tới nộp.
Linh lộ phù có công năng cơ bản là ngưng tụ nước, vốn vô dụng nhưng cả tu chân giới, môn phái nào dạy đệ tử linh phù cũng dạy loại này.
Linh lộ phù tuy đơn giản, nhưng bao trùm tất cả các bút pháp cơ bản về chế tác linh phù tối. Nói đơn giản, Linh lộ phù là “Vĩnh tự bát pháp” của phù lục giới.
Chu sa bút và giấy vàng thì đến chỗ tiểu lão đầu lĩnh, Sùng Mạch chỉ khi giảng cho nhóm chữ Giáp mới cười cười đưa giấy vàng và chu sa bút chuẩn bị sẵn, chi biết “để tiết kiệm thời gian tu luyện, ta đã chuẩn bị xong nguyên liệu”.
Nhóm chữ Đinh đừng mơ được đãi ngộ như thế.
Tôn Lập theo tất cả đi lĩnh đồ, về là đóng cửa chế tác Linh lộ phù.
Phù lục pháp môn, tuyệt đối là quen tay.
“Chế tác linh phù thì nhân tố quan trọng nhất là độ chính xác.” La Hoàn nói gọn: “Muốn đạt được phải luyện tập.”
Y nói được một nửa, Võ Diệu nhân thể nói nốt: “Nghe có vẻ đúng nhưng với ngươi thì không. Có bọn ta, đảm bảo ngươi sẽ chính xác đến biến thái...”
La Hoàn bất mãn: “Võ Diệu khốn kiếp, lão tử nói thế cũng để hướng đến những lời kinh thiên động địa đó, để tiểu tử này cảm kích, mà ngươi lại hớt tay trên...”
Tôn Lập quả nhiên vừa kinh ngạc vừa mừng: “Chính xác đến biến thái? Làm cách nào?”
Võ Diệu im lặng.
La Hoàn điên tiết: “Võ Diệu khốn kiếp kia sao không nói? Ban nãy ngươi lắm mồm lắm cơ mà, tiếp đi...”
Võ Diệu không hề khách khí: “Dù gì ta cũng hớt tay trên của ngươi, thoải mái rồi, dù ta không thiện nghệ phù lục, không thể nói tiếp, lẽ nào ngươi không giải thích cho Tôn Lập!”
“Được, đợi đấy, lần tới là ngươi, xem ra xử lý thế nào!”
“Ha ha ha!” Võ Diệu đắc ý cười vang.
La Hoàn cáu sườn, hậm hực với cả Tôn Lập, ngữ khí như mới nuốt một tràng Phích lịch thiên hỏa thoán thiên lôi: “Đơn giản lắm, như lần trước. Kinh nghiệm là một loại cảm giác, tâm và thân thể liên hợp lại, bọn ta... không đúng, lão tử không liên quan gì đến tên khốn Võ Diệu – có thể cho người mượn cảm giác của ta...”
Tôn Lập vẫn nghi hoặc: “Tâm linh cảm giác đã đành, thân thể cảm giác thì sao ượn được?”
Gã chưa nói xong thì trữ vật giới chỉ khẽ động, bách nhãn thạch nhân từ từ bay ra, đoạn trong lúc gã kinh ngạc, bách nhãn thạch nhân to lên, thành hư ảo, hòa vào gã.
“Oành!”
Óc gã nổ vang, cảm giác kỳ dị lan toả.
Tôn Lập không nghĩ gì, giơ tay, chu sa bút bay lên, miệng phun linh khí, một tờ giấy vàng trải ra trên hư không.
Tôn Lập rút linh nguyên thành tơ, thuận theo chu sa bút rải đều. Bút tẩu long xà, từng nét đỏ thẫm hiện rõ trên giấy vàng...
Quá trình chế linh phù hàm sướng lâm li, Tôn Lập nhờ cảm giác này mà lần đầu chế linh phù đã thành.
Chỉ là tấm Linh lộ phù đầu tiên cũng khiến gã kiệt sức. Phàm nhân cảnh đệ nhất trọng tu vi, một tấm linh phù đã tiêu hao hết.
Tôn Lập mệt mỏi, lại đả tọa tu luyện, thương thế hoàn chưa