Bọn Tôn Lập chìm trong kinh đào hãi lãng, trước mặt ma cầm thì pháp bảo họ mới có thậm chí không chống nổi.
Gần như cùng lúc, Tôn Lập, Sùng Bá, Chung Mộc Hà thi triển đại hình chiến tranh pháp khí nhắm vào Hồ Chửng.
"Oành!"
"Oành!"
"Vù!"
Hai khẩu Thiên môn long pháo, một Bách điểu kiếm hạp, cùng bắn ra.
Ba ma tu cả kinh: "Không xong! Mau xuất thủ!"
Thiên môn long pháo có trận pháp gia mật cố, không ngờ Tôn Lập có thể sử dụng.
Họ đã biết Bách điểu kiếm hạp, Hồ Chửng đã chuẩn bị, xích hoàng sắc đại tán xòe ra, dòng tinh quang va vào thì bị sức mạnh nhu hòa nhưng cực dẻo cai tách đôi.
Nhìn từ xa, bên ngoài đạm hoàng sắc quang tráo là ngân quang đẹp đẽ, người ngoài khó lòng hiểu rõ uy lực.
Hai khẩu Thiên môn long pháo không hề khách khí bắn tới.
"Oành! Oành!" Hoàng sắc đại tán tan nát, chín cái đầu lâu ăng tứ tán, Hồ Chửng tơi tả, nộ hầm lên: "Phá hoại âm luật của ta, muốn chết!"
Y giơ ma cầm bổ mạnh.
Hắc sắc hỏa diễm cuồn cuộn như sóng biển dâng trào.
Chung Mộc Hà hừ lạnh bước lên, quang mang chi lãng sau lưng dấy lên, hóa thành mười tám dòng, đấu với hắc sắc hỏa diễm chi hải.
"Ầm, ầm, ầm...”
Chung Mộc Hà và Hồ Chửng cùng hơi lắc người. Hồ Chửng hầm hừ: "Chân nhân lão tổ? Ngươi là Chung Mộc Hà? Chưa chết hả...”
"Yên tâm, ngươi có chết thì lão tổ cũng không sao!"
Sức mạnh của cả hai dâng cao, quấn lấy nhau.
Sùng Bá hướng Thiên môn long pháo vào trường cung ma tu rồi bắn.
Trường cung ma tu không dám ngạnh tiếp, linh xảo tránh đi rồi bắn tiếp. Sùng Bá chật vật kéo Thiên môn long pháo tránh được, ma tu bắn tiếp ba mũi tên khiến bọn Giang Sĩ Ngọc trọng thương thổ huyết.
Ma kỵ sinh đôi lao tới, Bách điểu kiếm hạp của Tôn Lập do hai nhất cấp thú binh kéo nên khá nhanh, nhưng còn kém xa ma kỵ.
Một ma kỵ ở trong hỏa diễm lưu tinh giơ tay, một trong tám hỏa cầu đổ vào Tôn Lập.
Tôn Lập tránh đi nhưng hỏa cầu đột nhiên nổ tung.
Uy lực cực độ hết Tôn Lập văng đi mấy chục trượng, đau đớn vô cùng. Hai nhất cấp thú binh kéo Bách điểu kiếm hạp mất mạng, Bách điểu kiếm hạp lần trong bùn.
Tôn Lập định xuống, ma kỵ còn lại chỉ tay, một hỏa cầu nổ tan Bách điểu kiếm hạp!
Lòng gã chìm xuống.
"Ha ha,” ma kỵ sinh đôi cười to, hai viên hỏa diễm lưu tinh bắn tới, Tô Tiểu Mai và Sùng Dần kêu to: "Tôn Lập chạy mau!"
Cả hai liên thủ định ngăn ma kỵ, ngọn lửa nổ vang, cả hai văng đi. Tô Tiểu Mai còn ở trên không, xòe tay ra, man văn xuất hiện, quy xác vu khí hiện lên, độc tố hút từ Chung Mộc Hà “còn giữ" trong đó rải lên.
Khói độc bốc lên, lưỡng đại ma kỵ không dám chậm chễ, móc linh đơn giải độc ra uống.
Chung Lâm vô thanh vô tức lướt tới, giang tay xông vào hỏa diễm lưu tinh, ôm lấy một ma kỵ.
Ma kỵ cười lạnh, con mát trái không có trong trắng chợt bắn ra kim quang đại chùy đấp xuống Chung Lâm. Choang! Linh thể của y suýt tan!
Tôn Lập quát to: "Chung Lâm lùi mau!"
"Xoạt...", Mãng long tỏa liên thẳng lến, quấn lấy chân ma câu rồi kéo mạnh, ma câu gầm lên, đứng lại, so sức với Tôn Lập.
Sùng Bá xuất hiện, chụp lấy sợi xích, ma câu ngã nhào.
Ma kỵ rơi xuống.
Chung Lâm đào thoát, trước khi đi còn chụp lên tay ma kỵ. Cánh tay đó xám đi.
"Muốn chết!"
Ma kỵ gầm vang, thực lực Hiền nhân cảnh đệ lục trọng hiện rõ, vỗ lên Mãng long tỏa liên. Trong lòng tay hình thành ma văn như vật sống, bò theo sợi xích lên mình Tôn Lập và Sùng Bá. Hắc ảnh lóe lên, cả hao hộc to, mũi xì máu đen.
Sợi xích bị ma kỵ vỗ vào rung lên, Mãng long tỏa liên không bị khống chế quất lên cả hai.
"Cách!" Xương sườn Tôn Lập và tay Sùng Bá đều gãy.
Bảy hỏa cầu quanh hỏa diễm lưu tinh kia rít lên đổ tới.
Cả hai cố lách mình tránh.
"Ầm, ầm, ầm...”
Sau tràng tiếng nổ, cả hai đầy máu, tình huống mười phần tồi tệ.
Ma kỵ thấy mất mặt, đường đường Hiền nhân cảnh đệ lục trọng, đấu với hai kẻ cắc ké còn vất vả thế này thì nổi giận, hỏa diễm lưu tinh ngưng tụ ba mươi sáu hỏa cầu, như liên châu pháo bắn tới.
"Bọn chuột bọ, diệt hết đi, đừng phí thời gian nữa!" Ma kỵ gầm lên.
Hai người kia gật đầu.
Trường cung ma tu xòe năm ngón tay, kim quang tụ lại rất sáng, bốn mũi ám kim trường tiễn xuất hiện, y không nhắm vào ai mà bắn lên không, tên bay lên mây, hóa thành mưa tên rợp trời bao trùm chiến trường.
"Oành, oành...", Đông Phương Phù và Lý Tử Đình tựa lưng vào nhau, sau cùng Đông Phương