Truyền tấn ngọc phù mời Chung Mộc Hà dẫn Tố Bão sơn chúng nhân đến Kim Phong Tế Vũ lâu, cùng mở Thánh Thống chi địa, nói rõ chỉ cần đệ tử Tố Bão sơn qua được là sẽ được vào Thánh Thống chi địa tu hành.
Thánh Thống chi địa có gì, không ai biết.
Nhưng đều đồn rằng người từ đó ra công lực đại tăng, tệ nhất cũng được ba tiểu cảnh giới!
Chúng nhân động lòng, hỏi Sùng Dần: "Giảng tập, chúng ta đi thôi, đây là cơ hội."
Sùng Dần nhìn Tôn Lập: "Tôn Lập, ngươi thấy thế nào?"
Tôn Lập do dự: "Tình hình Kim Phong Tế Vũ lâu thế nào, chúng ta không biết, vạn nhất đã bị công phá, ma tu bức bách vị chân nhân lão tổ nào đó dùng cách này gạt chúng ta tới hốt trọn một mẻ thì sao?"
Tất cả liền cảnh giác, không hẳn không có khả năng đó. Mấy hôm trước cơ quan nhân, cơ quan thú truy sát, chứng tỏ ma tu tuyệt đối không "quên" họ!
Tất cả bàn tán, Tôn Lập bảo: "Chúng ta phải tới nhưng cần cẩn thận, ngầm nghe ngóng xem, nếu Kim Phong Tế Vũ lâu thất bại thì chúng ta rút lui."
Sùng Dần thoáng nghĩ: "Được, quyết định thế đi."
Sùng Dần thu ngọc phù, dặn dò tất cả, hai canh giờ sau xuất phát.
Nơi đó gần Ác hải, không phải chốn cùng đường nhưng không có gì đáng lưu luyến. Dù biết đường tới Kim Phong Tế Vũ lâu khó khăn nhưng ai cũng hưng phấn.
"Thánh Thống chi địa" đối với tu sĩ nào cũng là quyến rũ khôn tả.
Chung Lâm cầu Tôn Lập và Giang Sĩ Ngọc giúp, chặt cây làm thành cáng rồi cõng Chung Mộc Hà lão tổ đi. Tôn Lập và Giang Sĩ Ngọc định động thủ thì Sùng Bá lấy ra cái giá chuẩn bị sẵn.
Chúng nhân thu thập xong, rời sơn động, sau tảng đá ở ngoài có một người loạng choạng đi ra: "Là các ngươi, hay quá..."
Đoạn ngã xuống hôn mê.
Chúng nhân cả kinh, Giang Sĩ Ngọc và Tôn Lập lên đỡ: "Chưởng giáo chân nhân!"
Vọng Hư tơi tả, đạo bào không thành màu gì nữa, hiển nhiên dạo này chạy trốn quẫn bách.
Sắc mặt y đỏ bầm, nội thương không nhẹ, mắt nhắm chặt, không biết tình hình thế nào.
Sùng Dần bảo: "Mau đưa về đã..."
Việc xuất phát tạm thời gác lại, Tôn Lập và Giang Sĩ Ngọc khiêng Vọng Hư vào sơn động.
Dù trước đó Vọng Hư không ra gì khiến chúng nhân nghiến răng. Nhưng giờ tâm thái đã khác, Vọng Hư chân nhân có thể là đồng môn cuối cùng trên đời.
Chúng nhân khiêng y vào, tất cả chỉ còn năm viên linh đơn liệu thương. Sùng Dần nghiến răng, cho Vọng Hư uống ba viên.
Sau gần nửa canh giờ, Vọng Hư húng hắng ho, từ từ tỉnh lại.
"Chưởng giáo!" Chúng nhân hỏi: "Sao rồi?"
Vọng Hư nhìn chúng nhân, từ chỗ hoang mang vô thần, sau cùng thân thiết, đoạn nhắm mắt rơi lệ: "Ta thật không ngờ, còn được thấy môn nhân Tố Bão sơn..."
Câu nói của y khiến chúng nhân lại bi thương, ở đây toàn người có quan hệ tốt với nhau, nhưng trừ ra họ còn những người khác cũng có quan hệ không tệ. Ví như Đông Phương Phù, nghĩ đến sư tôn e rằng đã chết thì bịt miệng khóc không thành tiếng.
Sùng Dần an ủi: "Chưởng giáo, nạn lớn không chết tất có phúc, Tố Bão sơn qua lần này, tuy vất vả nhưng còn chưởng giáo tất lập lại được sơn môn, truyền thừa đạo thống."
"Ai..." Vọng Hư thở dài chán nản: "Ta coi như thành phế nhân, còn mong gì nữa? Tương lai trong vào các ngươi, may mà còn các ngươi..."
Sùng Dần cả kinh: "Chưởng giáo..."
Vọng Hư cay đắng lắc đầu: "Ta thoát được là may, còn mong gì nữa?"
Tất cả im lặng.
Vọng Hư phấn chấn: "Tìm chỗ khác đi, vạn nhất truy binh tới thì chúng ta không chống nổi."
Sùng Dần an ủi y: "Chưởng giáo không cần lo, chúng ta có sáu khẩu Thiên môn long pháo."
Vọng Hư cả kinh: "Sáu khẩu Thiên môn long pháo?!"
"Đúng, Tôn Lập lấy được, dọc đường nhờ y mà bọn đệ tử mới sống được đến giờ."
Vọng Hư cảm thán bảo Tôn Lập: "Xem ra khi xưa bọn ta đều sai, ngươi mới là rường cột của Tố Bão sơn!"
Tôn Lập cúi đầu không nói.
Vọng Hư nhìn gã, hơi biến sắc: "Ngươi đã đột phá Đạo nhân cảnh?"
Tôn Lập đáp: "Đệ tử hiện tại Đạo nhân cảnh đệ nhất trọng."
Vọng Hư ngẩn ra, lắc đầu nhăn nhó: "Bọn ta sai lầm quá." Y vẫy tay với Tôn Lập: "Tôn Lập, tới đây, Tố Bão sơn có thứ cần giao cho ngươi."
Tôn Lập đi lên mấy bước, tới cạnh Vọng Hư, Vọng Hư đợi gã đến gần chợt lật tay nắm mạch môn gã, linh nguyên của Hiền nhân cảnh đệ thất trọng triệt để khống chế gã!
"Chưởng giáo!" Chúng nhân cả kinh: "Định làm gì hả?"
Vọng Hư đứng lên, khí thế bột phát, hất bay tất cả.
Y nhìn Chung Mộc Hà dưới đất, cười gằn: "Lão tặc, ngươi cũng có hôm nay! Ha ha ha!"
Sùng Dần rỉ máu miệng: "Vọng Hư, đến nước này mà ngươi còn định cướp pháp khí của đệ tử!"
Vọng Hư cười ha hả: "Ha ha ha, còn chưa ngốc đến mức không biết bản tọa yếu cần gì!"
Sùng Bá quát: "Vọng Hư, đường đường chưởng giáo sao lại vô sỉ đến thế?"
"Hừ, ngu xuẩn, Tố Bão sơn thê thảm thế này rồi, chưởng giáo như ta để làm gì? Lẽ nào bảo bản tọa dẫn bọn phế vật các ngươi lưu vong? Tất nhiên là nên giành lấy bảo vật rồi tìm chỗ nào đó tiêu diêu tự tại!"
Sùng Dần hối hận, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, sao y lại không phòng bị gì mà đón đối phương vào? Còn cho ba trong năm viên linh đơn liệu thương còn lại!
Vọng Hư nắm chặt mạch môn Tôn Lập quát: "Tôn Lập, muốn sống thì giao sáu khẩu Thiên môn long pháo ra, không thì đừng trách bản tọa không nể tình!"
Tôn Lập chợt ngẩng lên: "Thiên môn long pháo nặng vô cùng, một người không mang nổi, mỗ vẫn dùng thú binh kéo, có cần giao luôn thú binh linh hoàn không?"
Vọng Hư hớn hở: "Ha ha, coi như tiểu tử biết điều, lấy ra mau!"
Bọn Sùng Dần đứng im, nhận ra Tôn Lập khác thường.
Tôn Lập nhìn Vọng Hư với vẻ thương xót nhưng không lấy cái gì ra: "Ngươi có biết ta vốn hận ngươi nhưng vì Tố Bão sơn gặp nạn, ngươi may mắn sống sót, nếu ngươi biến thành người tốt, niềm hận của ta đành vùi sâu nhưng ngươi thế này thì ta có lý do phát tác, ta phải cảm tạ ngươi..."
"Hỗn xược! Chán sống hả, bản tọa giết ngươi vẫn lấy được Thiên môn long pháo!"
Tôn Lập cười lạnh: "Ngươi tu luyện “Thiên diễn thần hóa quyết” thuận lợi lắm hả?"
Gã nhắc thế, Vọng Hư giật mình nhưng không kịp, thân thể gã chợt biến thành vũng xoáy với lực hút không thể cưỡng lại!
Vọng