Trong cạnh sơn cốc bên bờ Vị Thủy hà, A Tổ đi đi lại lại trong trung quân đại trướng, mày nhíu chặt.
Từ khi y vào Đại Tùy đây là lần đầu tiên tỏ vẻ khó xử.
Triệu thúc xếp bằng cạnh đó, lúc này không thể giúp được nhưng chỉ cần A Tổ hạ lệnh, y sẽ triệt để chấp hành.
Dù mệnh lệnh đó là gì.
Ma kỵ sinh đôi cũng ngồi đó, tay đặt lên đùi, tư thế này có thể đứng lên ngay.
Một chốc sau, A Tổ day lông mày: "E phải đổi kế hoạch, Kim Phong Tế Vũ lâu chợt có thêm một trận pháp đại gia... Nếu chúng biết sử dụng thì đúng là mối uy hiếp!"
Ai cũng hiểu thế.
A Tổ thoáng nghĩ: "Truyền lệnh mỗ, điều chỉnh bộ thự..."
Mệnh lệnh nhanh chóng được thi hành.
Mệnh lệnh sau cùng ban ra, truyền lệnh binh mới đi ra đã quay vào: "Tiểu vương gia..."
A Tổ không vui: "Xong nhanh thế?"
"Không phải, tiểu vương gia, lão gia đến rồi..."
A Tổ hớn hở: "Nghĩa phụ!"
Phú nhân vương bước lên sát lục vương tọa thì giáo đồ Thần Hoang đạo đều gọi y là vương gia, A Tổ tự nhiên là tiểu vương gia.
Chỉ người thân cận mới biết cốt tủy của Phú nhân vương là thương nhân, nên y vẫn xưng là "Lão gia", “người hầu” của y quen gọi lão gia chứ không phải vương gia, xưng hô A Tổ là "Thiếu gia".
Phú nhân vương thích kiểu xưng hô hỗn loạn đó.
A Tổ hào hứng chạy ra, bị một cái bụng mềm nhũn hất lùi lại.
A Tổ chỉ ôm được cái bụng.
"Nghĩa phụ! Nhớ người quá!"
Phú nhân vương cười cười xoa đầu A Tổ: "Ha ha, lại cao thêm rồi!"
Triệu thúc cười: "Lão gia, A Tổ thiếu gia mấy năm nay đâu có cao nữa, mỗi lần gặp lão gia vẫn nói câu đó..."
Phú nhân vương khẳng định: "Phi dã, lão gia ta dùng Phú giáp thuật toán, rõ ràng A Tổ nhà ta cao hơn chút xíu!"
Triệu thúc lén cười: "Lão gia nói cao thì là cao."
Sau lưng Phú nhân vương, hai người hầu mang vào một cái ghế lớn, không thì trong trướng này không có gì chịu được trọng lượng của y.
"Cho cha biết xem tình hình thế nào?"
A Tổ hơi thẹn, kể lại qua loa.
Phú nhân vương ngẩn người: "Trận pháp đại gia?" Y trầm ngâm: "Tôn Lập mới vào Kim Phong Tế Vũ lâu, ở đó có thêm trận pháp đại gia, hắc hắc!"
A Tổ cũng bất ngờ: "Lẽ nào là Tôn Lập đó? Không thể nào?"
Phú nhân vương sờ cằm, bào tay múp míp thấy rất dễ chịu: "Mấy lần con truy sát có phải đều thấy y không thể thoát?"
A Tổ cười khổ: "Lão nhân gia còn động vào nỗi đau của con làm gì."
Phú nhân vương cười ha hả: "Con đừng nghĩ nhiều, ngày mai công phá Kim Phong Tế Vũ lâu, bắt y ra hỏi là xong chứ gì?"
Triệu thúc hớn hở: "Lão gia định đích thân xuất thủ?" Phú nhân vương xuất thủ, Chí nhân cảnh siêu cấp cường giả, thậm chí có thể cắt đứt Vị Thủy hà linh mạch, mọi việc sẽ xong!
A Tổ nhăn nhó: "Lão nhân gia xuất thủ chứng tỏ con thất bại còn gì?"
Phú nhân vương thuận tay cầm ngọc bản, trên đó ghi lại tổn hao, A Tổ biết ngay không xong. Quả nhiên Phú nhân vương đau lòng nhăn mặt: "Không được, ta phải xuất thủ, không thì mối làm ăn Đại Tùy lỗ vốn!"
A Tổ bó tay, Phú nhân vương tính toán đến vốn chứng tỏ không thể vãn hồi.
Phú nhân vương tựa hồ ý thức đến tâm trạng của A Tổ nên vỗ vai: "Mối làm ăn Đại Tùy này vượt dự liệu, đấy không phải lỗi của con, là do ta tính sai. Không sao, diệt xong Kim Phong Tế Vũ lâu thì con về phía tây, ở đó mới là chiến trường của con. Đại Tùy có là gì."
A Tổ hầm hừ coi như đồng ý.
Phú nhân vương chợt nghĩ ra một vấn đề: "Tôn Lập tiểu tử lấy đâu ra sáu khẩu Thiên môn long pháo?"
Triệu thúc và A Tổ ngẩn người, trước đó họ quên mất chuyện này.
Phú nhân vương lại hỏi: "Tiểu triệu, còn nhớ sáu khẩu Thiên môn long pháo có ấn ký gì không?"
Triệu thúc nhớ lại, tập trung vào sáu khẩu Thiên môn long pháo.
Triệu thúc nói: "Lão gia, tiểu nhân đúng là không chú ý chú ý, giờ mới nghĩ ra sáu khẩu Thiên môn long pháo đó hình như có dấu hiệu của Dũng nhân vương điện hạ!"
Phú nhân vương nhảy lên: "Chiến đấu cuồng đáng chết, quả nhiên đã tới, dám cướp của ta hả, muốn chết! Lão tử tốn nhiều vốn như thế, đời nào để ngươi..."
Y gầm gào, A Tổ và Triệu thúc đã quen, tính đến hơn thua là y đều thế.
"Ha ha ha!" Phú nhân vương cười vang vui vẻ: "Chiến đấu cuồng ngu xuẩn, sáu khẩu Thiên môn long pháo ít nhất cũng bằng nhất phẩm cơ quan thú, Tôn Lập tiểu tử này hủy được nhất phẩm cơ quan thú của y, chiến đấu cuồng nghèo hơn ta nhiều, tất tiếc lắm, ha ha!"
Phú nhân vương