Huyết ma đỉnh hiện tại bày thành đội lễ nghi.
Mười sáu Huyết ma đỉnh kỵ binh đi đầu lấy từ trữ vật không gian ra một sừng thú đen nhánh cỡ một trượng, ngửa mặt thổi.
Tiếng kèn sừng thú vang vọng, phi cầm tẩu thú kinh hãi chạy tứ tán, côn trùng không thể đào tẩu thì cố chui sâu xuống đất, run lẩy bẩy.
Đội ngũ từ từ tản ra, ma tu dưới Hiền nhân cảnh đệ tam trọng thậm chí không đủ tư cách đi theo Phú nhân vương điện hạ, đều ở lại doanh trại.
Lạc Vân Bằng dẫn theo toàn bộ chân nhân lão tổ của Kim Phong Tế Vũ lâu, từ trên cao nhìn xuống.
Thấy Phú nhân vương xuất hiện, Lạc Vân Bằng biến sắc, ảo tưởng tan tành!
"Phú nhân vương!"
Y chật vật nói ra từng chữ.
Mắt Từ Doanh Hầu đã không còn đáng ngại nhưng vẫn đeo vải đen.
"Mười sáu vị chân nhân lão tổ, cộng thêm một Chí nhân cảnh tuyệt thế cường giả, chúng ta làm thế nào?"
Lạc Vân Bằng bảo: "Dùng đến con bài tẩy của Kim Phong Tế Vũ lâu."
Y phất tay: "Thông tri môn nhân chủ trì hộ sơn đại trận thu trận pháp lại."
Lục Khiêm Vĩnh chợt nghĩ ra: "Lâu chủ, thu nhỏ trận pháp thì nên gọi Tôn Lập về không thì y sẽ ở ngoài."
Chiêm Hưng Hiền cười lạnh: "Vì sao phải gọi y về? Kế hoạch vốn là chúng ta chịu lép, coi như trận pháp uy lực không đủ để trận pháp của y thành bẫy phục kích ma tu, hiện tại không cần nữa, để y chính diện ngăn đón là xong."
Lục Khiêm Vĩnh tức giận: "Ngươi định hại chết Tôn Lập!"
"Phi dã! Ta chỉ muốn xem trận pháp mà y khoác lác có chống nổi Hiền nhân cảnh đệ thất trọng cường giả xung kích."
Lục Khiêm Vĩnh cuống lên: "Lâu chủ..."
Lạc Vân Bằng xua xua tay: "Lục lão không cần nói nữa, dùng trận pháp của Tôn Lập thăm dò ma tu cũng tốt, hơn nữa ở vị trí của y, chúng ta muốn cứu viện cũng ra kịp..."
"Nhưng..."
Chiêm Hưng Hiền thay Lạc Vân Bằng truyền lệnh: "Thu hộ sơn đại trận!"
Thanh âm vang xa.
Lạc Vân Bằng tuy không vui nhưng vẫn búng tay, lâu chủ lệnh phù bay tới, đệ tử nhận được mệnh lệnh, lại có lâu chủ lệnh phù, tức thì động thủ điều chỉnh trận pháp.
"Ầm, ầm, ầm..."
Phía trước Tôn Lập, hộ sơn đại trận quang tráo tan đi.
Sau lưng gã, gần với khu rừng xuất hiện quang tráo mới, diện tích phòng ngự nhỏ hơn sáu phần, để lộ những vị trí không trọng yếu.
Tôn Lập biết ngay mình bị bỏ qua!
Ma tu đại quân đã tới, Huyết ma đỉnh ma kỵ dàn hàng bên bờ Vị Thủy hà, theo sáu là bốn trận thế.
Tôn Lập từ từ khởi động trận pháp, linh khí từ Vị Thủy hà lan tràn, bao phủ bờ sông.
A Tổ ngồi cạnh Phú nhân vương hỏi nhỏ: "Nghĩa phụ, xem ra không cần người xuất thủ."
Kim Phong Tế Vũ lâu chợt chịu lép, phía trước ma tu là mười sáu vị chân nhân lão tổ. Phú nhân vương cười ha hả: "Được, con trước đi."
A Tổ cười: "Ma kỵ đột kích, cẩn thận mai phục."
Huyết ma đỉnh là tinh duệ, tổng thể ở đây tám mươi người, cảnh giới tệ nhất cũng Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng, cao nhất Hiền nhân cảnh đệ tứ trọng.
Dẫn đầu là ma kỵ sinh đôi!
A Tổ hạ lệnh, tám mươi ma kỵ nhảy qua Vị Thủy hà!
Không chỉ thế, tu chân ma kỵ chia thành thế trận tam giác đột kích, lao nhanh sang bờ!
"Ầm, ầm, ầm..." Tiếng vó như sấ, vọng vào tai Tôn Lập.
"Bùm!" Ma kỵ sinh đôi phất tay, hai dải hỏa diễm lưu tinh rơi vào hơi sương, lửa bùng lên thổi tan tất cả.
Một trong bốn thế trận từ từ bay lên vượt sông, chỉ là đề phòng có người đánh lén mà không bày thành trận thế, nhìn từ xa như một mớ pháp khí, pháp thuật bay tới, thanh thế cực kỳ kinhnhân.
Tôn Lập ngồi trong trận, màn sương mù bao quanh.
Nét khắc trận pháp ẩn dưới đất không ngừng hút thủy chi lực từ Vị Thủy hà lên, Thất cực thiên quỹ trận từ từ vận chuyển.
Đại trận như một cái cối xay khổng lồ, chuyển động tuy chậm nhưng không dừng được, tám mươi hai ma kỵ đang xông vào.
Đội ma kỵ này tung hoành tại Quỷ Nhung thảo nguyên hiếm có đối thủ. Chưa từng thất bại khi giao chiến cùng cấp. Họ không phải là tu sĩ, mà là cỗ máy chiến tranh do A Tổ huấn luyện ra!
Vào trận, hơi sương sau lưng họ lại dấy lên bao trùm tất cả!
"Hả?" A Tổ thấy không ổn, nghĩ ngay ra: "Trận pháp đại gia?"
Trong Kim Phong Tế Vũ lâu, bọn Sùng Bá, Giang Sĩ Ngọc nổi giận chạy tới, các đệ tử khác ngăn cản: "Sự tình đến nước này, gây sự thì được gì?"
Bọn Sùng Bá không lên được lầu, đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu hổ thẹn nên không làm quá, chỉ cản lại rồi khuyên giải.
Sùng Bá không chịu, gầm lên phía trên lầu: "Lạc Vân Bằng! Kim