Lục Bạt Đỉnh lại nhìn những người khác, Chung Lâm thản nhiên không phải kiểu giả bộ cao thủ, mà thật sự tin tưởng Tôn Lập. Cả Đông Phương Phù và Lý Tử Đình cũng cười cười, không hề lo lắng gì?
Điền Anh Đông lạnh nhạt, Phùng Trung cúi đầu, Lục Bạt Đỉnh nhìn thấy mang tai y gồ lên, có lẽ đang cười.
Sùng Dần sợ Lục Bạt Đỉnh khó xử nên khuyên chúng nhân: "Lục sư huynh cũng vì có lòng tốt nhưng chưa tiếp xúc với Tôn Lập lâu, không hiểu là đúng..."
Lục Bạt Đỉnh ấm ức: Tức là nhận định liễuTôn Lập chưa chết, còn y đã nhầm!
"Sao các vị tin tưởng y như vậy?"
Chúng nhân nhìn nhau. Giang Sĩ Ngọc kiên quyết lắc đầu: "Để ta khen y sau lưng thì thiết huyết hán tử như ta kiên quyết không làm..."
Chung Lâm đưa ra lý do: "Y chưa từng khiến bọn tại hạ thất vọng."
Lục Bạt Đỉnh định nói nhưng đến miệng lại thu về, cáo từ.
...
Ngày thứ năm qua đi, đã tới thời gian kỷ lục: năm ngày rưỡi!
Người lập ra kỷ lục này, năm xưa tại Thánh Thống chi địa tăng tiến hai cấp rưỡi, trưởng thành nhanh chóng trong trận chiến Đại Tùy tu chân giới đối kháng man tộc, sau cùng thậm chí đạt tới Chí nhân cảnh, thành nhân vật đỉnh nhọn lãnh đạo Đại Tùy tu sĩ, đuổi man tộc về Tây hoang, nghìn năm sau không dám xâm lấn nữa.
Cái tên vang danh đó là: Đông đế Lan Vĩnh Cương!
Nghìn năm nay, Lan Vĩnh Cương là kiêu ngạo của Kim Phong Tế Vũ lâu. Y là người duy nhất ở Đại Tùy trong nghìn năm qua thành Chí nhân cảnh cường giả!
Không ai tin Đặng Văn Ngạn hơn được Lan Vĩnh Cương.
Đến trưa, Đặng Văn Ngạn chưa ra thì có thể hoàn toàn xác định y đã chết ở trong. Kim Phong Tế Vũ lâu có người mến tài, thầm tiếc cho Đặng Văn Ngạn.
Ba đệ tử Đô Vũ môn khóc lóc bi thương, tuy bị Đặng Văn Ngạn bỏ rơi nhưng họ hiểu, không có y thì Đô Vũ môn chắc chắn không còn đạo thống.
Lạc Vân Bằng lắc đầu: "Triệu tập các đệ tử qua thử thách lại, ngày mai Thánh Thống chi địa mở, tất cả cùng chuẩn bị."
Đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu chia ra đi thông tri.
Đệ tử Trầm Binh môn, Bạn Hổ trai, Tố Bão sơn đều tới, nhưng cộng lại cũng không đông bằng Kim Phong Tế Vũ lâu, Đặng Văn Ngạn đã chết, không còn ai sánh được với Lục Bạt Đỉnh, đầy lùi ma tu là Đại Tùy không còn môn phái nào so được với Kim Phong Tế Vũ lâu.
Lạc Vân Bằng phi thường mãn ý.
"Gọi các vị lại để cho biết ngày mai chúng ta xuất phát, đến Thánh Thống chi địa!"
Lạc Vân Bằng giản đơn nói xong, Tố Bão sơn chúng nhân ngẩn người, Sùng Dần đứng lên: "Lâu chủ, Tôn Lập còn chưa ra."
Tất cả đều nhìn họ với ánh mắt cổ quái, Lạc Vân Bằng thoáng phật lòng, Tôn Lập đã chết rồi, Tố Bão sơn không còn ai đáng cho y trọng thị, với địa vị như y thì lời lẽ không cần e dè nhiều: "Giờ còn chưa ra, đừng nói Tôn Lập mà Đặng Văn Ngạn cũng đã chết rồi!"
"Không thể nào!" Người Tố Bão sơn ồn ào: "Tôn Lập khẳng định còn sống, đang săn tà linh mà thôi, các vị cũng nói ở trong đó càng lâu thì càng tốt, người chưa ra, sao lại xuất phát?"
Trừ Lạc Vân Bằng, chư vị chân nhân lão tổ của Kim Phong Tế Vũ lâu đều tới, Chiêm Hưng Hiền hắc hắc cười lạnh: "Một bọn ngu xuẩn không biết tiến thoái!"
Tiếng quát chứa sức mạnh của Chân nhân cảnh khiến Tố Bão sơn chúng nhân lùi liền ba bước, nhợt nhạt mặt mày!
Lục Khiêm Vĩnh và Từ Doanh Hầu thở dài, dù gì cũng có chút tình cảm, Lục Khiêm Vĩnh khuyên: "Lâu chủ, đừng chấp nhặt gì họ."
Lại bảo bọn Sùng Dần: "Chuẩn bị đi, ngày mai xuất phát."
Đoạn không để Tố Bão sơn chúng nhân phân biện, phất tay áo đưa họ ra khỏi phòng.
"Cạch!" Cửa đại sảnh đóng lại.
Chúng nhân nhìn vào cánh cửa, chợt thấy thê lương!
...
Lạc Vân Bằng sắp xếp việc ngày mai xong, y sẽ dần đầu tới Thánh Thống chi địa, Kim Phong Tế Vũ lâu giao cho lục vị chân nhân lão tổ.
Chúng nhân thương nghị xem ngày mai ma tu dùng phương thức tấn công nào, xác định cách ứng phó rồi mới tản đi.
Lục Khiêm Vĩnh đi cùng Từ Doanh Hầu, đều trầm mặc.
Cỏ dại ven đường kêu xào xạc, giày giẫm lên bùn đất, mảnh cứng vỡ ra, gần như không thể phát giác.
Lục Khiêm Vĩnh ngẩng nhìn vầng trăng khuyết, thở dài.
Đối với Tôn Lập, tuy Lục Khiêm Vĩnh và Từ Doanh Hầu đều có ý đầu tư nhưng ở cùng nhau lâu như thế, thiếu niên vốn có hi vọng thành nhân vật trọng yếu của Đại Tùy tu chân giới này lại vô thanh vô tức chết trong Ác Vân động như thế.
Cả hai thê lương, vì thấy quá nhiều thiếu niên anh tài sa vào cảnh này. Đại đạo vô tình...
Tiếng thở dài khiến linh cơ Từ Doanh Hầu máy động: "Lão lục, y là Dạ