Vọng Kiếp là sư thúc, mười một nội môn đệ tử đợi y đi rồi mới xuất phát. Bất quá không ai dám trễ, thời gian chưa đến, các đệ tử đã có mặt đủ
Vọng Kiếp liếc mười hai đệ tử, rồi gật đầu với bọn Sùng Dần: "Cẩn thận, lão đạo đi trước."
Bọn Sùng Dần cúi người: "Cung tống sư thúc!"
Vọng Kiếp phát ra đạo hoàng quang, cuốn các đệ tử bay xuống núi.
Bọn Sùng Dần không có đại hình phi hành pháp khí, đành dẫn các đệ tử đi bộ hạ sơn, khiến các đệ tử ghanh tị với những người trong đội của Vọng Kiếp.
Bọn Tôn Lập được hoàng quang cuốn lên, thoáng sau đã ở trên vạn trượng cao không, dưới chân chỉ có một lớp sáng, không ít đệ tử hách sợ hãi ré lên, Tôn Lập từng được đi xe ngựa của bọn Sùng Trọng, tuy không cao và nhanh thế nào nhưng cũng đã trải qua nên không lạ lẫm gì.
Trấn định như thế tất nhiên lọt vào mắt Vọng Kiếp.
Chúng đệ tử kinh hãi đoạn nhìn rõ, hoàng quang do ngọc phát ra. Ngọc điểu ở dưới chân Vọng Thanh, sống động như thật, hai cánh rực hai dải hoàng quang bao bọc chúng nhân.
"Bình tĩnh." Vọng Kiếp hô khẽ, các đệ tử lập tức im lặng.
"Mục tiêu của chúng ta là Đại Lương thành, lấy một bát Bạch ngọc linh tương ba năm mới hình thành một lần. Nơi đó do tổ sư ba đời trước của Tố Bão sơn phát hiện, có trận pháp cấm chế đặc biệt của bản môn phong ấn, người ngoài không vào được nên không nguy hiểm. Cứ theo ta là được."
"Đại Lương thành..." Nghe thấy địa danh này, Túc Lan lại lẩm bẩm.
Vọng Kiếp biết rõ chuyến này cần chăm lo cho ai, ví như hậu nhân của chân nhân lão tổ. Nhưng Túc Lan hiển nhiên không phải, nên Vọng Kiếp chỉ liếc y chứ không hỏi.
Dặn xong nhiệm vụ, Vọng Kiếp đứng trên ngọc điểu điều tức thổ nạp, hút cửu thiên linh nguyên tăng tiến công lực, mặc kêh các đệ tử.
Một đệ tử cạnh Túc Lan hỏi: "Sao, ngươi nghe tới rồi hả?"
Túc Lan đáp: "Một vị trưởng bối của ta cũng là tu sĩ, xác thực đã nhắc đến Đại Lương thành. Nghe nói là cổ thành đã hoang phế, nhưng không có gì nguy hiểm."
Chúng đệ tử không nghi ngờ gì.
Tôn Lập học theo Vọng Kiếp tu luyện.
Dạo này gã chế thành mười tấm Linh lộ phù, tối qua dùng một tấm, gom Lôi thủy cam lâm trút xuống để tưới cho sáu nhánh Thất tử thủ ô. Hôm nay Thất tử thủ ô mãnh mọc thêm ba tấc, khiến gã càng ngóng chờ thành phẩm.
La Hoàn đã bảo Thất tử thủ ô là linh dược tăng cường nguyên khí tốt nhất, Tôn Lập tư chất không cao, dùng linh dược bồi nguyên cố bản là thích hợp.
Nhiệm vụ lần này vì không nguy hiểm, Tôn Lập cũng không chuẩn bị nhiều. Kỳ thực với cảnh giới hiện tại của gã, La Hoàn có biết vài loại linh phù chiến đấu, tuy gã liều mạng cũng chỉ chế tác được một tấm nhưng dù gì cũng có thêm thứ để đối địch.
Đại Lương thành do Tố Bão sơn phát hiện từ ba đời trước, có nguy hiểm gì cũng đã được quét sạch.
Không ít đệ tử vì gia tộc có thực lực, tụ lại bàn tán. Tôn Lập tu luyện nên không nghe thấy, không thì đã chảy nước miếng, nhà nào cũng chuẩn bị cho họ chút linh thạch. So với kẻ tay trắng vào Tố Bão sơn như gã, khởi điểm của họ hơn nhiều.
Đại Lương thành ở một ngọn núi cách phía tây nam Tố Bão sơn hai nghìn bảy trăm dặm. Nơi đó không có sản vật gì, không nổi tiếng cho lắm ở Đại Tùy nhưng quanh năm phủ sương đen, đi vào không cẩn thận là lạc đường, mấy ngày liền không ra được, nên được gọi là "Quỷ sơn".
Tốc độ phi hành của Vọng Kiếp hơn hẳn tuấn mã, mỗi ngày nghìn hai trăm dặm. Lộ trình hai nghìn bảy trăm dặm, y đi nhanh là miễn miễn cưỡng cưỡng hai ngày sẽ tới.
Hôm đầu Vọng Kiếp phi hành một nghìn ba trăm dặm, không tìm chỗ nghỉ chân mà đáp xuống nơi hoang dã. Quanh Tố Bão sơn toàn là núi, chỗ họ dừng chân cũng là hoang sơn không cao lắm.
Thái dương tuy đã xuống núi nhưng trời vẫn sáng, hút không khí nóng vào phổi cũng thấy như nham tương.
Vọng Kiếp giậm chân: "Hôm nay nghỉ ở đây, Chung Lâm, ngươi sắp xếp nhân sự canh đêm, ta cần đả tọa tu luyện, việc nhỏ ngươi cứ quyết định."
Chung Lâm là đệ tử không lấy gì làm xuất sắc của nhóm chữ Giáp, mày rậm mắt to, có phần hàm hậu, người khác dễ tín nhiệm.
Vọng Kiếp sắp xếp như vậy không phải vì Chung Lâm thật thà mà vì biết y là hậu nhân của vị chân nhân lão tổ đó.
Chung Lâm biết, trước khi lên núi được cao nhân chỉ dẫn, hiểu rằng cây cao gió cả nên nhập môn rồi thì luôn cẩn thận, không xuất sắc cũng không tệ qua, nên không bị chú ý.
Bị Vọng Kiếp sai phái, Chung Lâm cúi người: "Vâng, sư thúc."
Vọng Kiếp gật đầu, lùi vào tu luyện.
Y xếp bằng đoạn lấy ra một đồng tiền bằng ngọc lơ lửng trên đầu, phát ra thanh quang mờ mờ hộ chủ.
Chung Lâm nhìn chúng nhân – y không nổi bật trong nhóm chữ Giáp tịnh nhưng được phân vào đó, tư chất đều không tệ, trong mười hai đệ tử, tu vi của y rất khá.
"Kỳ thực canh đêm không cần nhiều người, ta thấy hai người một