Ô Hoàn quốc ở hải ngoại, phong thổ nhân tình khác Đại Tùy, Giang Sĩ Ngọc và Sùng Bá tìm tới thị trấn gần đó, cẩn thận nghe ngóng, bách tính không biết trên đời còn có Đại Tùy.
Tuy ở đây bách tính an cư lạc nghiệp, nhưng hai người nhìn qua là thấy đời sống vẫn khó khăn, không bằng con dân Đại Tùy.
"Tức đây là một hòn đảo lớn?"
Tôn Lập nghi hoặc.
Giang Sĩ Ngọc lắc đầu: "Không đơn giản thế, nếu bách tính không quá lời, diện tích Ô Hoàn quốc không kém Đại Tùy, ở đây chỉ có Ô Hoàn quốc, không có Quỷ Nhung, Tây man."
"Ở đây có tu sĩ không?"
Giang Sĩ Ngọc lắc đầu: "Không rõ, thôn đó quá nhỏ, bách tính không biết nhiều tin tức."
Tôn Lập định hỏi tiếp, Giang Sĩ Ngọc dốc một ngụm trà: "Không nghe được nhiều nhưng không trách ta được, ta thì trông hiền lành nhưng cạnh ta có một kẻ hung thần ác sát, người ta thấy bọn ta là sợ, ta đành về thôi."
Sùng Bá định phát tác, Đông Phương Phù và Lý Tử Đình gật gì khiến y đành nuốt lại, Sùng Dần nhắc: "Họ tán đồng nửa câu trước."
Sùng Bá hiểu ra, khinh thường cả hai hoa si rồi trừng mắt nhìn Giang Sĩ Ngọc: "Gần đây không rèn luyện, các ngươi ngứa ngáy hả?"
Giang Sĩ Ngọc cười khan, sức uy nhiếp của Sùng Bá không tệ: "Ở phía tây bắc phương có Lô Hoàn thành, đến đó có thể có tin tức chúng ta cần..."
Giang Sĩ Ngọc giới thiệu, Tôn Lập chợt cảnh giác, quay ra.
Chung Lâm chỉ chậm hơn một chút, đứng lên: "Không ổn..."
Chúng nhân đang bức bối thì tiếng sói hú vang ngoài sơn dã.
"Ô - -"
"Ô - -"
"Ô - -"
Tiếng sói tru vang lên, Sùng Bá biến sắc: "Chúng ta bị bao vây rồi."
Chúng nhân cảnh giác, Sùng Dần Sùng Bá chia ra yểm hộ.
"Ô - - "
Tiếng sói tru lại vang lên.
"Cẩn thận, vào rừng ẩn thân." Sùng Dần nhắc, chúng nhân tản đi rất nhanh
Sùng Bá về phòng cõng Chung Mộc Hà bối ra.
"Ngao - - "
Tiếng sói tru vang vọng trên đỉnh núi trước mặt, chúng nhân nhìn qua ngọn cây thấy có đốm trắng.
Xa thế còn nghe rõ, chứng tỏ bạch lang rất lớn.
"Linh thú?"
Lại một tràng tiếng tiếng sói tru vang lên, sáu ngọn núi quanh đó đều có bạch sắc cự lang, chúng nhân ngạc nhiên: đến Ô Hoàn quốc là bất ngờ, lẽ nào ma tu đuổi tới nhanh thế? Không thể nào...
Đàn bạch sắc cự lang vây sơn cốc, rõ ràng nhắm vào họ.
Tôn Lập vểnh tai nhìn sang mé trái.
Trong rừng vô thanh vô tức, nhưng sau Tôn Lập thì tất cả đều nhận ra có người đang lén tới.
Chúng nhân nhìn nhau, sắc mặt cổ quái: nếu là ma tu đuổi theo, phái người ẩn thân tế này thì tệ quá?
Sát thủ trong rừng cùng lắm Phàm nhân cảnh đệ ngũ trọng, chúng nhân ai cũng thắng được – không phải y tới tự sát sao?
Tôn Lập thở dài: "Chúng ta e là bị liên lụy, cự lang không nhắm vào chúng ta mà vào kẻ đó."
Gã chỉ vào một cao thủ Phàm nhân cảnh đệ ngũ trọng.
Chúng nhân hiểu ra.
Người đó lén tới, ẩn độn công pháp của y với chúng nhân quá tệ.
Y như một con thở tự cho là cẩn thận nhưng bất tri bất giác lọt vào vòng vây của hổ.
Người đó mặc áo đen, chỉ hở đôi mắt nhưng thân hình yểu điệu, ngực nhô cao.
Bọn Tôn Lập ngẩn người: Hóa ra là nữ tử.
"Ngao ô - - "
Tiếng sói tru vang vọng, hòa vào nhau, nữ tử tựa hồ giật mình, ngẩng nhìn đỉnh núi.
Một bóng trắng từ trên đỉnh núi như bắn xuống, lao vào sơn cốc bọn Tôn Lập ở trước đó.
Từ năm đỉnh núi có năm con bạch lang lao xuống.
Bạch lang thể dài hơn một trượng, lông trắng ngần, có một sợi đen từ trán kéo tới đuôi, trảo to dày, móng sắc như đao lang, mỗi cún hảy mười trượng, mấy lần là tới chân núi.
Hắc y nữ tử cuống lên, dọc đường dốc hết thủ đoạn nhưng vì cảnh giới quá thấp nên vẫn bị truy binh dồn vào khu rừng này.
Địch nhân sắp tới, nàng ta thoáng nghĩ, cẩn thận lấy trữ vật giới chỉ ra nhìn quanh rồi nhặt một viên đá buộc trữ vật giới chỉ vào, ném lên một cành cây cách mấy chục trượng.
Đá và trữ vật giới chỉ dính chặt vào cành cây, dù tìm kỹ cũng khó phát hiện.
Nữ tử nhớ kỹ đặc điểm thân cây rồi lao đi nhanh.
Được nghìn trượng thì trèo lên một cây cổ thụ, vô thanh vô tức ẩn vào cành lá.
Sơn cốc dày đặc cây cối, căn nhà gỗ bọn Tôn Lập dựng ẩn trong đó, bạch sắc cự lang tới bãi