Ngưu Đức Vũ biến sắc mấy lần, sau cùng niềm yêu thích linh thú lớn hơn nên đưa cho hai đệ tử: "Lấy thuốc theo cái này..."
Hai đệ tử ngây ra.
Hai người ra nghênh tiếp đều thường đi theo Ngưu Đức Vũ nên biết linh thú ở đây vốn không thể chữa nổi, thành thử được cho vào khu vực này.
Ngưu Đức Vũ không cứu được, Tôn Lập vào một chút đã tìm ra phương pháp?
"Mau lên! Chần chừ thì các ngươi có chịu nổi trách nhiệm không?" Ngưu Đức Vũ gầm lên.
Những đệ tử khác nhìn Tôn Lập càng sùng bái. Ngưu Đức Vũ hổ thẹn vô cùng!
Tôn Lập cứ đi, phần lớn linh thú chỉ viết ra cách trị, không chỉ dùng dược vật trị liệu, mà còn thủ đoạn khác.
Có những linh thú bị bệnh quá nặng, gã động thủ chữa tạm.
Có La Hoàn thì mọi nghi nan tạp chứng, mọi thương thế, đều không thành vấn đề.
Ngưu Đức Vũ từ chỗ không phục thì sau khi khi Tôn Lập chữa được năm linh thú thì chuyển thành kính phục vô cùng.
Y ngoan ngoãn đi sau, Tôn Lập bảo cách nào là y sai các đệ tử làm ngay, khi gã động thủ trị liệu linh thú thì y chủ động giúp việc vặt, như tiểu học đồ.
Chúng đệ tử theo sau, tận mắt thấy kỳ tích.
Tôn Lập cả ngày đều trị liệu linh thú, không giảng bài nhưng không ai bỏ đi.
Tôn Lập đích thân trị liệu linh thú thì đều khá lên rất nhanh, những con được gã vạch cách chữa thì trưa uống là tối đã khác.
Hôm đó gã mệt nhoài, đến tối vẫn còn ba con vì quá lâu nên dù có La Hoàn cũng không cứu được.
Tôn Lập lau tay bảo Ngưu Đức Vũ: "Ba con này thật sự không còn cách nào..."
Ngưu Đức Vũ cảm kích quỳ xuống: "Đại sư, Ngưu mỗ có mắt không tròng, hổ thẹn..."
Tôn Lập đỡ y dậy: "Các hạ định làm gì..."
Các đệ tử cùng hạ bái: "Tạ ơn Tôn tiên sinh!"
Cả linh thú viên toàn người quỳ, chỉ Tôn Lập đứng.
Linh thú là một phần chiến lực của tu sĩ Ô Hoàn, Tôn Lập quả thực đã giúp nhiều cho Kim Dương phái.
...
Tôn Lập mệt mỏi quay về, trời sắp tối rồi.
Sùng Dần đi ra: "Mau lên, Đào Đại Nhiên mời dự tiệc."
Dạo này yến hội hơi nhiều.
Tôn Lập đang muốn thư giãn, định vui vẻ đồng ý thì Võ Diệu gào lên: "Ngươi còn thời gian dự tiệc? Mau về bế quan, bản tọa có thứ cần truyền thụ!"
Tôn Lập bó tay: "Giảng tập, các vị đi đi, đệ tử cần nghiên cứu mấy thứ."
Sùng Dần không để ý: "Được."
Tôn Lập về phòng, bọn Sùng Dần thương lượng xong thì Sùng Dần đưa Chung Lâm và Giang Sĩ Ngọc đi dự tiệc, còn lại ở nhà hộ pháp.
Thật ra cũng chỉ đề phòng Quan Tinh Hà.
Sùng Dần dẫn hai người tới, giải thích là Đào chưởng môn hiểu ngay, biết việc ở linh thú viên nên Tôn Lập không tới vì mệt chứ không vì thất lễ.
Quan Tinh Hà không đến giảng võ đường, ngồi một góc uống rượu, mỗi lần nhìn bọn Sùng Dần là mắt ánh lên lạnh lẽo.
Đào Đại Nhiên cười ha hả bảo Sùng Dần: "Sùng Dần lão đệ, hôm nay vô tình tìm được trong di vật của tiên sư có ngọc giản về linh thú. Vốn định giao tận tay cho Tôn Lập lão đệ, giờ nhờ các vị giúp."
Sùng Dần đa tạ, thầm nhủ Tôn Lập có khi đang nghiên cứu thứ này nên gọi Giang Sĩ Ngọc: "Về giao cho Tôn Lập."
Giang Sĩ Ngọc định về, Đào Đại Nhiên xua tay cười: "Việc này sao lại phiền khách nhân? Tinh Hà, con đi đi."
Quan Tinh Hà đứng dậy: "Đệ tử tuân mệnh."
Y lấy ngọc giản từ tay Giang Sĩ Ngọc, ném vào tay áo, không chào bọn Sùng Dần mà đi ngay, rời khỏi cửa là sầm mặt, đường đường Kim Dương đệ nhất thiên tài mà thành sai vặt!
...
Tôn Lập bị Võ Diệu và La Hoàn liên thủ đày đọa, chút tinh lực sau cùng đều cạn, lúc đó họ mới tha cho, lúc mở ra thì thấy một toán người ngồi quanh bàn đá dưới ánh trăng, thong thả uống rượu.
Trừ Sùng Bá và Tô Tiểu Mai thì còn một người: Đào Bạch Ngưng.
Thấy Tôn Lập, Đào Bạch Ngưng mỉm cười: "Tôn sư huynh đến rồi."
Tôn Lập gật đầu. Đào Bạch Ngưng nói: "Cha nói các vị không đến, muội thấy thế không được nên bảo nhà bếp làm thức ăn, lấy trộm Lưu tuyền