Tôn Lập bất động, Chung Lâm thấy không ổn, dùng cả tay lẫn chân bò lên. Chúng nhân bám theo, từ thì ngẩn người.
Con đường trước mắt xám xịt, không nhìn rõ thứ gì, sương đen vô cùng vô tận từ thinh không rót xuống, chậm nhưng không ngăn được, đổ vào Đại Lương thành.
Vào thành là bao lấy thần điện họ đang đứng theo hình xoáy ốc, trong sương liên tục có hung thú hư ảo, nhe nanh múa vuốt gầm gào, khiến họ không lạnh mà run!
"Chuyện này... chúng ta không thoát được sao?" Chung Lâm hơn run giọng. Y còn tiền đồ rỡ ràng, tuyệt không cam lòng bị khốn ở đây.
Niềm tuyệt vọng lan tỏa trong các đệ tử, Vương Điệp Nhi nhợt nhạt mặt mày, hai chân mềm nhũn.
Trước đó ai cũng cho là không ổn sẽ quay về tìm cứu binh, họ chỉ là đệ tử mới nhập môn, thực lực kém cỏi, không ai trách tội lâm trận thoát đào. Nhưng giờ không có cả đường lui!
"Chúng, chúng ta nên làm gì?" Bạch Cửu Minh hoảng hồn. Chúng nhân chỉ còn Tôn Lập lãnh tĩnh.
"Đại mê ảo bách quỷ dạ hành trận!" Trong óc Tôn Lập, La Hoàn mắng: "Đại Lương thành bị trận pháp này bao trùm. Bất quá trận pháp đã tàn khuyết, cùng lắm còn ba phần là hoàn chỉnh. Phế khư quá nhiều, cộng thêm môn phái hạng bét của ngươi vẽ rắn thêm chân, bày mê trận ở trên làm bọn ta không nhìn ra."
Tôn Lập trầm giọng: "Có cách phá giải không?"
La Hoàn im lặng, Tôn Lập lại hỏi: "Thật ra có cách phá giải hay không?"
La Hoàn ngượng ngùng: "Việc này hỏi Võ Diệu."
"Hừ!" Võ Diệu hừ lạnh: "Ngươi không phải ghê gớm lắm hả, không gì không biết sao, không phải thích thể hiện hả? Có bản lĩnh thì tìm cách phá trận đi, sao không nói nữa?"
Tôn Lập phi thường khẳng định, La Hoàn lúc này có cùng ý nghĩ: mỏ nhọn!
Võ Diệu phát tiết rồi nhạt giọng: "Không có trận không phá được, chỉ là trận pháp này bố trí theo địa hình, giờ bị phá hoại nên khó phá hơn trận pháp hoàn chỉnh. Hơn nữa sức ngươi hiện tại quá tệ."
Y tổng kết: "Đến đâu hay đến đó."
Chúng đệ tử đang tuyệt vọng, tế đàn sau lưng vang lên tiếng động kỳ quái.
"Cốp, cốp, cốp..."
Thanh âm trầm đục, càng lúc càng gần! Tựa hồ dưới đất có hung thú đáng sợ đang đi lên!
Vương Điệp Nhi sợ hãi tóm vai Chung Lâm. Bạch Cửu Minh biến sắc: "Cái gì đấy?"
Chỉ có Tôn Lập cười: "May mắn..."
Chưa dứt lời thì một đạo thanh bạch sắc quang mang chém vào đàn tế bay lên, trong quang mang, Vọng Kiếp đạo nhân lao ra!
"Sư thúc!" Chúng đệ tử hớn hở xô tới.
Vọng Kiếp hơi nhếch nhác, hạnh hoàng sắc bát quái đạo bào thủng mấy chỗ, mái tóc bạc chỉnh tề rối bù, trán đẫm mồ hôi, mắt như bốc lửa!
Thanh bạch sắc quang mang cực kỳ mãnh liệt, bắn lên mấy chục trượng mới giảm đà rơi xuống, hóa thành lợi phủ lấp lánh hàn quang thước lơ lửng trên đầu Vọng Kiếp.
"Sư thúc!" Vọng Kiếp thoát khốn, chúng đệ tử tìm được chỗ dựa dẫm. Họ vốn tưởng chết chắc, lại dấy lên hi vọng.
Vọng Kiếp liếc tất cả, biến sắc: "Sao lại thiếu mất một người?"
Chung Lâm kể lại, Vọng Kiếp nổi giận: "Khốn kiếp, còn giở trò với lão đạo, ra ngoài tất không thể tha y!"
"Sư thúc, chúng ta thoát được sao?" Chung Lâm chỉ lên thinh không ngoài xa, sương đen hình thành vũng xoáy.
Trong sương, hung thú hư ảo liên tục hiện lên gào rú, hung hãn vô cùng.
Vọng Kiếp gật đầu: "Chắc không thành vấn đề, Đại Lương thành này Tố Bão sơn đã..." Nhưng lời lúc trước suýt tuôn ra nhưng y nén lại được. Ngước nhìn thinh không ngoài xa, y nhạt giọng nhưng tự tin: "Có lão đạo, bảo đảm các ngươi an toàn rời Đại Lương thành!"
Chúng đệ tử như đã uống định tâm hoàn, dễ chịu hẳn.
Tôn Lập lại nhíu mày.
Đại mê ảo bách quỷ dạ hành khiến Võ Diệu cũng thấy phiền thì uy lực mười phần đáng sợ. Vọng Kiếp tuy là Hiền nhân cảnh cường giả nhưng so với Võ Diệu không khác nào so kiến với thần long.
Võ Diệu nói trong óc: "Cẩn thận, dù thứ gì cũng nhìn rõ, ta sẽ quyết, cùng lắm rời khỏi đám, hai chúng ta sẽ giữ cho ngươi an toàn..."
Vọng Kiếp quan sát kỹ, không phát hiện nguy hiểm nên phất tay: "Tất cả cẩn thận, theo ta."
Chúng đệ tử không ai để ý xem Túc Lan sống chết thế nào mà theo chân Vọng Kiếp. Đi gần trăm bước, đến gần màn sương đen, không gió mà sương lao động như mây.
Liên tục có hung thú hoặc lệ quỷ hư ảo lao tới, thò trảo ra nhưng rồi sau cùng tan biến.
Vọng Kiếp dừng lại, rực đạm thanh sắc quang mang, chặn hết sương đen. Các đệ tử trốn sau lưng, Vọng Kiếp tập trung che chở Chung Lâm, còn người khác thì kệ.
Vọng Kiếp quan sát một lúc vẫn không thấy gì nguy hiểm, từ từ trải linh quang nhãn vào trong màn sương. Hắc vụ cuồn cuộn giao phong với linh quang nhưng Vọng Kiếp nhận ra không