Quan Tinh Hà ngồi trong nhà, tấm màn dày che hết ánh sáng, chỉ có khe cửa có ánh sáng như lưỡi dao cắt bóng tối trong phòng làm đôi.
Mặt y phủ sa, ánh mắt âm u, cực kỳ đáng sợ.
Từ khi lãnh cước của Tô Tiểu Mai thì mắt y thụ thương, không thích ánh sáng.
"Xú nương môn, lão tử thu thập tên nhóc Tôn Lập trước rồi đại quân tới thì các ngươi đều là tù binh của lão tử! Lúc đó sẽ coi lão tử giày vò ngươi thế nào!"
Y cười lạnh, mắt ánh lên dâm tà, tựa hồ đã đè Tô Tiểu Mai xuống.
Tiếng bước chân vang lên gấp gáp, một sư đệ nói: "Quan sư huynh, Tôn Lập về rồi, đệ có việc phải đi."
Dứt lời đi ngay, Tôn Lập an toàn quay về tức là những gì Quan Tinh Hà an bài toàn đã thất bại, sư đệ này không dám ở lại lâu, sợ bị người khác nhìn thấy đến chỗ Tôn Lập báo cáo.
Quan Tinh Hà ngẩn ra, thậm chí không hề oán hận sư đệ đó gió chiều nào che chiều ấy.
Y biết rõ thực lực toán người ám sát Tôn Lập và Ngưu Đức Vũ, là Phong Sương đường của Nam Đấu môn!
Nam Đấu môn nằm trong Tứ tông lục môn của Ô Hoàn, đừng nói Kim Dương phái, cả Kim Dương phái và Minh Hoàng phái cộng lại cũng không bằng một phần mười!
Phong Sương đường là nơi chuyên xử lý các việc “khó” của Nam Đấu môn, nói trắng ra là chiến sĩ của Nam Đấu môn, chiến lực hơn xa cảnh giới, chuyên giết người trừ trướng ngại.
Trong năm người có một vị Đạo nhân cảnh đệ thất trọng, sao lại để Tôn Lập sống sót quay về?
Tôn Lập còn sống có nghĩa là năm người kia chết rồi, Phong Sương đường xuất thủ sẽ không có gì sơ xảy, nhưng Tôn Lập chỉ Đạo nhân cảnh đệ lục trọng, sao giết nổi năm người đó?
Sắc mặt Quan Tinh Hà càng lạnh.
Mấy năm trước y vào Kim Dương phái, thân phận giả là cháu một vị Hiền nhân cảnh tán tu tiền bối. Kim Dương phái rất sẵn lòng kết với quan hệ một vị Hiền nhân cảnh siêu cấp cường giả, thực tế y là một “quý nhân” trong Nam Đấu môn, có điều Nam Đấu môn quá lớn, dỳ y cũng gặp phải huynh đệ thư muội cạnh tranh.
Gia tộc của mẫu thân Quan Tinh Hà thực lực không mạnh, giúp đỡ y hữu hạn, nên y không có ưu thế gì trong cạnh tranh, thành ra chấp nhận vào Kim Dương phái, định nắm lấy môn phái thực lực không tệ này.
Rồi chứng minh năng lực với phụ thân cao cao tại thượng, lại bồi dưỡng thế lực ình.
Chỉ cần cưới được Đào Bạch Ngưng, rồi hại chết Đào Đại Nhiên là nắm được Kim Dương phái rồi phong phong quang quang quay về kể công với phụ thân.
Không ngờ chợt xuất hiện bọn Tôn Lập, tất cả càng lúc càng xa y.
...
"Quan Tinh Hà?" Tô Tiểu Mai nhíu mày đoán.
Sùng Bá hừ lạnh: "Trừ y còn ai?"
"Chúng ta tới đây chỉ đắc tội Minh Hoàng phái. Minh Hoàng phái mà tới sẽ đối phó không chỉ Tôn Lập mà tập kích cả Kim Dương phái, chắc chắn là Quan Tinh Hà giờ trò." Lý Tử Đình phân tích, Giang Sĩ Ngọc sầm mặt: "Đồ không biết sống chết, tối nay ta đi lấy mạng y!"
"Vớ vẩn!" Sùng Dần mắng: "Không bằng cớ, chỉ suy đoán mà sát nhân? Ngươi không chín chắn hơn được hả?"
Giang Sĩ Ngọc sờ mũi.
Sùng Dần nhìn chúng nhân: "Các ngươi thật khiến người ta không thể yên tâm."
...
Tôn Lập vất vả mãi, tất cả ra về, gã liền đả tọa tu luyện.
Tiểu viện về đêm yên tĩnh hẳn.
Nửa đêm, một bóng đen dính sát tường, như rắn bò qua, vô thanh vô tức đi giữa bóng tối và ánh sáng, theo gió bay đến ngoài gian phòng của Quan Tinh Hà rồi lại như rắn bò sát tường, dính sát vào cửa.
Quan Tinh Hà không hề nhận ra, đâm thủng tay lấy máu kích phát một truyền âm ngọc phù.
"Thật ra là sao, ngươi bảo phái đến toàn tinh duệ mà sao không thủ thập nổi tiểu tử đó?" Quan Tinh Hà hạ giọng nhưng không nén được phẫn nộ và sợ hãi.
Trận pháp dấy lên quang vụ, theo giọng nói phía kia mà quang vụ nhấp nhô: "Thuộc hạ cũng không rõ, đã phái ra nhóm thứ hai..."
Bóng người ở ngoài nói: "Hiện tại đã có bằng cớ..."
Quan Tinh Hà cả kinh: "Ai?!"
Lam sắc lôi quang từ khe cửa bay vào, nổ tan thân thể Quan Tinh Hà, máu tươi và thịt vụn rải đỏ bức tường!
"Cửu công tử! Cửu công tử sao hả?"
Quang vụ dâng lên mãnh liệt, giọng đó dồn dập nhưng không sai đáp.
Bóng đen vượt tường, hừ lạnh: "Dám động đến học sinh của ta, hừ!"
Y không thấy rằng tích tắc thân thể Quan Tinh Hà nổ tung thì một viên hồng sắc tinh thể cỡ ngón tay hòa vào huyết nhục rơi xuống một góc.
Tinh thể đó rất giống Hỏa khôi hồn tinh mà Tôn Lập cho Chung Lâm năm xưa, chỉ là nhỏ hơn.
Y đi không lâu, hắc khí từ mớ thịt vụn