"Hừ!" Dinh dung thạch nhân khác gầm lên, chụp cự kiếm bổ vào Tôn Lập.
"Tai trái..." La Hoàn khẽ nói.
Tôn Lập lướt ngang năm trượng, tránh khỏi binh dung thạch nhân, Mãng long tỏa liên hóa thành mấy chục đốt xích, quấn lấy đối thủ.
Binh dung thạch nhân chém xuống, Mãng long tỏa liên văng đi mười mấy trượng.
Tôn Lập vung trường qua, "Thương lan trảm" phát động, quang hoa chém vào chân phải binh dung thạch nhân, làm nát một nửa, binh dung thạch nhân ngã xuống, gã lướt qua, thiên tử đoạn kiếm bắn vào tai trái.
"Chát..."
Thiên tử đoạn kiếm quay tít khoan vào, tai trái binh dung thạch nhân thành hố sâu, lại bị phế.
Mấy trăm thú binh thay nhau xông lên ngăn cản binh dung thạch nhân, chỉ để qua từng người một, Tôn Lập ung dung phế hết.
Chỉ là thú binh tử thương thảm trọng, Tôn Lập xử lý xong sáu binh dung thạch nhân, nhất cấp thú binh đã tổn thất quá ba mươi con.
Thú binh này đều to lớn, sức mạnh vô cùng nên cầm chân được binh dung thạch nhân, nhưng chiến lực song phương không cùng cấp.
Tôn Lập chỉ có tam cấp thú binh Kim dực long nha hổ đấu nổi với binh dung thạch nhân nhưng đời nào gã chịu thả ra?
Thậm chí cả nhị cấp thú binh gã cung không lãng phí.
Thấy đồng bạn ngã xuống, binh dung thạch nhân còn lại gầm vang vung binh khí càng mãnh liệt, nhưng thú binh không sợ chết, dù dùng huyết nhục cũng quyết cầm chân.
"Hậu tâm..."
Tôn Lập vung kiếm, lại một binh dung thạch nhân gầm lên ngã nhào, không dậy nổi.
Binh dung thạch nhân còn lại cùng gầm vang, rồi chỉnh chỉnh tề tề lùi lại, thậm chí bỏ qua cả thú binh vốn vung tay là chém đứt được.
Tôn Lập ngẩn người, chợt thấy không ổn.
Tiếng cạch cạch cổ quái vang sau lưng, Tôn Lập ngoái nhìn, đáy cự đỉnh cao năm trượng từ từ mở ra một khung cửa hẹp, một dãy bậc thang đồng xanh vươn xuống đất.
Tôn Lập hiểu ngay, lúc kiểm tra đại đỉnh có điểm gì vất hợp lý: Đáy đại đỉnh hơi nông so với thể tích thân đỉnh.
Vì trong đại đỉnh lý có một lớp nữa!
Cửa lớp đó mở ra, bậc thang hạ xuống, đại đỉnh chợt rung lên, một lớp rỉ bong ra.
Đại đỉnh sau lớp rỉ lại sáng rực, là kim đỉnh!
Lớp rỉ dày hai đốt ngón tay, nhưng không là gì so với kim đỉnh nên thể tích của đại đỉnh không thay đổi.
Tượng hình linh văn trên lớp rỉ ăn sâu vào kim đỉnh. KIim đỉnh được điêu khắc các loại lũ không hoa văn, kỳ dị mà mỹ lệ. Qua đó thấy trong kim đỉnh chia làm ba tầng.
Tầng đầu tiên và tầng Tôn Lập thấy cũng trống trơn.
Tầng dưới cùng mở ra một khung cửa hẹp, phía sau là một tượng đồng xếp bằng.
Hoa văn ở tầng giữa phức tạp nhất, Tôn Lập không hiểu là gì, chỉ thấy một cái bóng không lớn, mới xác định là có thứ gì đó.
Thanh đồng nhân tượng xếp bằng ở đáy hơi động đậy, khí tức dấy lên thành sóng âm quét khắp thạch điện!
Thạch điện bị linh uy khiến cho rung lên, bụi đóng dày rơi lả tả.
Thanh đồng nhân tượng từ từ đứng dậy, đi theo bậc thang kim loại xuống.
Tôn Lập thắt lòng: gã chưa thấy ba tầng đại đỉnh kiểu này, thậm chí chưa từng nghe nói.
Thanh đồng nhân tượng rời đại đỉnh, trông rất giống binh dung thạch nhân, chỉ là nhỏ hơn, chỉ chừng trượng hai, cao gấp rưỡi nhân tộc.
Toàn thân đúc từ đồng xanh, nhưng hành động không hề vướng víu, mỗi khối cơ nhục đều có một cái gai nhọn, hoạt động là nhìn rõ.
Binh dung đồng nhân đến trước mặt Tôn Lập đảo mắt, tỏ vẻ quan sát gã rất kỹ!
Tôn Lập giật mình, thủ đoạn của binh dung đồng nhân tựa hồ còn trên truyền thừa của Dũng nhân vương.
Binh dung đồng nhân ngắm gã một lúc rồi há miệng phun ra hỏa diễm. Hỏa diễm hóa thành màu vàng đỏ, sóng nhiệt cuồn cuộn.
Trong hỏa diễm có một thanh hồng ngọc chủy thủ ẩn tàng, bắn vào ngực Tôn Lập.
Tôn Lập cả kinh, đại đỉnh chặn trước mặt ngay phút nguy cấp.
"Oành!"
"Đinh!"
Hỏa diễm và hồng ngọc chủy thủ va vào đại đỉnh, binh dung đồng nhân như cái bóng dính sát, giáng quyền tiếp.
Tiếng vang vọng rền rề, thạch điện rung lên kịch liệt, Tôn Lập loạng choạng lui lại.
Dù có đại đỉnh nhưng binh dung đồng nhân khí thế quá thịnh, ngọn quyền đó không kém gì Hiền nhân cảnh cường giả dốc toàn lực.
Choang! Choang!
Binh dung đồng nhân theo sát, tung quyền liên tục, nó vốn là pháp khí nên không e dè gì, song quyền vừa tấn công vừa phun