Đào Bạch Ngưng đã nói Thiên tứ bảo đồ hung hiểm khó dò, Tôn Lập tự thân thấy - bảo vật đích xác không dễ giành được.
Đào Bạch Ngưng về tu vi, chiến lực kém xa gã, nếu bị truyền tống đến nơi nguy hiểm thì...
Tôn Lập thở dài, dù gã muốn chiếu cố Đào Bạch Ngưng, nhưng ai biết được Thiên tứ bảo đồ này khác thường?
Gã quyết định đợi thêm một ngày, Đào Bạch Ngưng còn chưa ra, gã sẽ về. Vĩnh hằng hàng đạo hải đồ đã có rồi, chỉ cần gặp bọn Giang Sĩ Ngọc tìm hcins cao cấp linh thú, luyện chế Cửu đế mông đồng là rời Ô Hoàn, về Đại Tùy.
Gã tính xem nên đi đầu tim cao cấp linh thú, chợt có tiếng sấm, không gian năng lượng cuồng bạo quét qua, kéo tóc gã.
Một bóng người lao xuống, vừa hay đúng chỗ gã.
"Hả..."
Tôn Lập phi thường khẳng định vận khí của mình đã hết.
Gã đẩy ra, lưng Đào Bạch Ngưng ép vào lưng gã, nên không có gì ám muội.
Đào Bạch Ngưng có vẻ cổ quái, im lặng ngồi dậy.
Tôn Lập chợt nhíu mày: "Cô nương đã đột phá đến Đạo nhân cảnh đệ nhất trọng?!"
Tôn Lập lần đầu gặp Đào Bạch Ngưng thì nàng ta mới Phàm nhân cảnh đệ ngũ trọng - - cảnh giới này với đệ tử Kim Dương phái cũng là rất cao.
Trước khi đến đây, Đào Bạch Ngưng chưa hề tăng tiến.
Nhưng rời Thiên tứ bảo đồ là nàng ta tăng liền ba caaos, đạt tới Đạo nhân cảnh đệ nhất trọng!
Thật sự quá kinh nhân.
Dáng vẻ Đào Bạch Ngưng cho thấy tại Thiên tứ bảo đồ có xảy ra gì đó.
"A?" Đào Bạch Ngưng hơi hoảng loạn, trấn định ngay: "Đúng. Đạo nhân cảnh đệ nhất trọng." Tôn Lập có cảm giác: nàng ta không đành lòng.
Tôn Lập hỏi: "Cô nương gặp gì trong đó?"
Đào Bạch Ngưng tròn mắt lắc đầu. Nàng ta ôm gối, cắn móng tay không nói. Tôn Lập do dự rồi không hỏi nữa.
Quả nhiên ai cũng có cơ duyên, Tôn Lập được Cổ tần nhân truyền thừa, Đào Bạch Ngưng thu hoạch xem ra không tệ.
Tôn Lập chưa từng nghĩ mọi cơ duyên đều là của mình, tu chân xưa này không ít thiên tài có đại cơ duyên.
Sự thực nhiều cơ duyên gã lấy được nhưng không cho gã, ví như Thiên bộ binh hỏa liên thiên kiếp, như Long Bối tàng bảo; gã chỉ là người đưa cơ duyên đi, gã cũng không nhận rằng mình cho bọn Giang Sĩ Ngọc cơ duyên - - cơ duyên vốn là của họ, chỉ là thông qua gã mà tới thôi.
Đào Bạch Ngưng ngồi đến xuất thần, nhưng không mất cả đêm như gã tưởng, chỉ hơn nửa canh giờ là đứng lên, thần sắc khôi phục bình thường: "Tôn tiên sinh, chúng ta về thôi."
Tôn Lập ngẩn người. Đào Bạch Ngưng cuống lên: "Nam Đấu môn e đã đánh tới, chúng ta mau về giúp."
Tôn Lập không sao, tu sĩ không ăn không ngủ cũng không thành vấn đề.
Gã mới gật đầu, Đào Bạch Ngưng đã lao đi.
Tôn Lập có thấy có gì đó không ổn...
...
Đào Bạch Ngưng tâm sự trùng trùng, dọc đường đều im lặng.
Tôn Lập theo sát, chỉ mất một ngày đêm là về đến gần Lô Hoàn thành. Hai thú binh kéo hai người lao đi.
Khói bụi cuồn cuộn, phàm nhân không hề bất mãn, không ít người quỳ xuống hô to, hi vọng thượng tiên để mắt tới, đưa vào tiên đồ.
Đến gần Lô Hoàn thành, quan đạo gần như tuyệt tích bóng người, chỉ còn Tôn Lập và Đào Bạch Ngưng đi, nữ hài biến sắc, biết là đại chiến đã bắt đầu, Nam Đấu môn phong tỏa Lô Hoàn thành.
Gã giục thú binh tăng tốc.
"Đợi đã!"
Tôn Lập chợt lên tiếng thú binh sững lại, Đào Bạch Ngưng nghi hoặc ngoái lại.
Tôn Lập giục thú binh đi lên, trấn định như không, nói to: "Cao nhân ở đâu sao không ra gặp?"
"Ha ha ha!"
Tiếng cười vang lên, Đào Bạch Ngưng ngây ra rồi vui mừng: "Quan sư huynh hả?"
Trong một cái lán cạnh quan đạo có một người đi ra.
Đi đầu là Quan Tinh Hà. Chỉ là y cũng như Chung Lâm: âm thần chi thể.
Sau lưng Quan Tinh Hà là ba Hiền nhân cảnh đệ nhất trọng tu sĩ!
Quan Tinh Hà oán độc, khác hẳn hình ảnh tiêu sái anh tuấn tại Kim Dương phái trước kia, y lại là âm thần chi thể nên càng âm u, khiến người khác nhìn vào khó chịu.
Đào Bạch Ngưng mặc kệ tất cả, thấy tình lang xuất hiện trước mặt thì hoan hô "Quan sư huynh", đoạn nhảy lên, như chim yến về tổ, lao vào lòng Quan Tinh Hà, mắt hơi ướt.
"Chát!"
Một cái tát đích đáng, Đào Bạch Ngưng ngây ra, quên cả phản ứng, rớt phịch xuống.
"Quan sư huynh..."
"Tiện nhân!" Quan Tinh Hà mắng: "Người khác nói là ngươi và y cô nam quả nữ rời đi, ta không tin, không ngờ là thật. Ta ngốc thật. Lúc ta còn