Đêm đó bọn Bộ Thanh Duyên không ngủ yên.
Bộ Thanh Duyên lo lắng, nếu Thú thần ấn của Tôn Lập đúng như gã nói, mình lại không đủ tiền thì thống khổ thế nào?
Tuyết Tuyết vốn rất đơn thuần, nhưng những gì hôm qua quá chấn động, càng mong chờ Thú thần ấn của Tôn Lập, nhưng sợ mẫu thân là người cứng rắn, chắc gì mình được thoả nguyện.
Đỗ Long Sinh tâm tình phức tạp, đủ loại tâm trạng: ảo não, tiếc nuối, thống khổ, sám hối… hòa vào nhau.
Sáng sớm, cả ba mắt thâm quầng, nhìn nhau cười khổ.
Mới sáng sớm. Đỗ Long Sinh nói: "Sớm quá, Tôn tiên sinh tuy nói là một tối nhưng..."
Bộ Thanh Duyên và Tuyết Tuyết thường tới Tô gia, biết Tô Phượng Trai nhanh nhất cũng mất năm ngày mới xong Thú thần ấn. Mà Thú thần ấn đó đẳng cấp không cao.
Tôn Lập làm xong Thú thần ấn ngang với nhị phẩm linh thú trong một đêm thì thật khó tin.
Cả ba định đợi thì người hầu của Tô gia bẩm cáo: "Bộ thiếu gia, Tôn Lập tiên sinh có lời mời."
Bộ Thanh Duyên ngẩn người, cả ba nhìn nhau, không biết nên nói gì, y cười khổ: "Đi thôi, khiến Tô lão tâm phục khẩu phục thì quả nhiên chúng ta không đoán được..."
Đỗ Long Sinh lại thêm hối hận, giờ mới biết mình kém Bộ Thanh Duyên ở chỗ nào, không phải thiên tư hay cảnh giới mà là đối nhân xử thế, không thì đã không đến nỗi hối hận vô cùng như bây giờ.
...
Tôn Lập ngủ một chút là tỉnh táo, đấy là lợi ích của linh thức hùng hậu.
Tô gia được lão gia tử dặn dò nên chăm sóc bọn gã chu đáo, sáng sớm đã có người hầu đưa đồ điểm tâm lên.
Lúc bọn Bộ Thanh Duyên vào, Tôn Lập đang ăn cháo bạch ngọc tuyết liên tử và trân châu mễ, trên bàn có bốn món gồm hai rau hai mặn, đặc sản của Cổ Thiện băng nguyên.
Thấy Bộ Thanh Duyên và Tuyết Tuyết, Tôn Lập mời: "Nào, ăn chút đi."
Trên bàn có một thùng gỗ không lớn lắm, trong đó đựng chậu sứ, nửa nồi cháo.
Lúc trước Tôn Lập chưa lộ thân phận, không phải Ô Hoàn linh thú đệ nhất nhân, không san bằng tổng đà Nam Đấu môn thì Bộ Thanh Duyên và Tuyết Tuyết còn thoải mái.
Nhưng giờ có thêm vòng hào quang trên đầu gã, sư huynh muội Bộ Thanh Duyên e dè hẳn.
"Không sao, tiên sinh cứ ăn, bọn tại hạ đợi."
"Không cần khách khí." Tôn Lập gọi, người hầu của Tô gia vội múc cháo, cả hai cẩn thận ngồi xuống nhưng thầm hoan hỉ: Sau này nói là từng ăn cơm với Tôn tiên sinh thì người khác ghen tị chết mất.
Đỗ Long Sinh không vào, đợi ở ngoài cho đến lúc Giang Sĩ Ngọc đi ra mới ôm quyền vái: "Giang sư huynh, Đỗ mỗ sai rồi..."
Y thực sự thấy mình sai, lúc trước tự đại thật đáng hổ thẹn, nhiều việc khiến y hiểu rõ sai lầm, nên chủ động đợi Giang Sĩ Ngọc ra để xin lỗi.
Từ điểm này thì Đỗ Long Sinh tuy đáng ghét nhưng chưa hết thuốc chữa.
Giang Sĩ Ngọc hừ lạnh: "Mỗ không dám..."
Đỗ Long Sinh biết không dễ hóa giải.
"Chát!"
Y tự bạt tai mình rất mạnh.
Giang Sĩ Ngọc ngẩn người, Đỗ Long Sinh đỏ mặt, y từng tự nhận Bắc Ô Hoàn trừ Bộ Thanh Duyên thì đến mình, giờ dùng cách này để xin lỗi, dù tâm cam tình nguyện thì vẫn thấy khuất nhục vô tận.
Giang Sĩ Ngọc thở dài: "Hà tất." Lắc đầu đoạn cất bước.
Lý Tử Đình và Đông Phương Phù bảo Đỗ Long Sinh: "Các hạ không cần như thế, việc này bọn tại hạ không thiệt, vài đi, họ đang đợi."
Đỗ Long Sinh cảm kích vái hai người rồi đi vào.
Tôn Lập đang giao Thú thần ấn cho Bộ Thanh Duyên: "Các vị mang về nghiên cứu xem."
Bộ Thanh Duyên cảm tạ rồi đưa Tuyết Tuyết và Đỗ Long Sinh đi.
Tuyết Tuyết cuống lên: "Sư huynh, để muội xem đã."
Bộ Thanh Duyên cũng không nén được nhưng ngoài đường không tiện: "Về Cao Bằng hiên đã."
Cả ba nhanh chóng về đến Cao Bằng hiên.
Thú thần ấn lấy ra, Bộ Thanh Duyên dồn linh lực vào, từ từ cảm nhận hiệu quả của Thú thần ấn.
"Sư huynh, sao rồi?" Tuyết Tuyết nắm tay mong chờ.
Bộ Thanh Duyên run lên, hít hơi lạnh!
"Các vị xem đi, mỗ… sợ mình lầm." Bộ Thanh Duyên lắp bắp.
Tuyết Tuyết định bước lên, Đỗ Long Sinh đã tranh mất, Tuyết Tuyết giậm chân vung tay: "Đỗ sư huynh xấu xa!"
Đỗ Long Sinh dồn linh lực vào Thú thần ấn, không lâu sau đã hiểu, ngây ra bất động.
Bộ Thanh Duyên thở dài, Đỗ sư đệ chắc hối hận lắm.
Tuyết Tuyết bực mình