Chúng nhân cũng tưởng như lúc bắt Đao lân thủy hổ ngư, Tôn Lập chỉ chấp hành còn Tô Phượng Trai chỉ huy nhưng xem ra không đơn giản như thế.
Khâu Thần Lộc ngưng trọng: "Truyền lệnh, mật thám đi tiếp, có tin thì báo về."
"Vâng." Một thống lĩnh xóa nội dung truyền tấn ngọc phù rồi truyền mệnh lệnh mới.
Không lâu sau, lục sắc quang điểm rời chanh sắc quang điểm thứ hai để tới điểm thứ ba.
Mật thám theo sát.
Tin đưa về, nhị phẩm linh thú thứ hai cũng biến mất!
"Xoạt! - "
Chúng nhân hít hơi lạnh. Một lần là tình cờ, còn hai lần, Bọn Tôn Lập làm gì? Linh thú thất tung, hiển nhiên là bịt bắt, không phải bị giết mà còn khó hơn nhiều!
Khâu Thần Lộc càng lúc càng ngưng trọng, nhìn màn sáng chằm chằm. Lục sắc quang điểm nhanh chóng hòa cùng chanh sắc quang điểm thứ ba!
"Hai linh thú phân lúc trước là gì?"
"Tam mục kim hoàn mãng và Lôi giác thôn vân thú."
Hai loại này tuy khá mạnh trong số nhị phẩm nhưng tại Thiên Xạ đảo thì không có gì đặc biệt.
"Còn đây," Khâu Thần Lộc chỉ vào chanh sắc quang điểm thứ ba: "Là linh thú gì?"
"Song đầu hỏa ma hạt!"
Chúng nhân lạnh buốt cõi lòng, Song đồng hỏa ma hạt là đỉnh nhọn trong số nhị phẩm, Tam mục kim hoàn mãng và Lôi giác thôn vân thú không thể so được.
Lục sắc quang điểm dừng lại ở đó lâu hơn, đang lúc chúng nhân tưởng bọn Tôn Lập mất mạng ở đó, lục sắc quang điểm chợt lao về điểm thứ tư!
"A - - "
Mọi thống lĩnh tròn mắt, mấy thân binh dụi mắt không dám tin.
Khâu Thần Lộc ngồi bất động, nhưng mắt ánh lên kinh hãi.
Không lâu sau có tin truyền về, quả nhiên Song đầu hỏa ma hạt biến mất!
"Việc này..."
Ai cũng không biết nên nói gì, gặp Đao lân thủy hổ ngư là biết nhị phẩm linh thú chiến lực thế nào, ba con vừa nãy đều trên hẳn Đao lân thủy hổ ngư.
Dù Khâu Thần Lộc dốc hết bộ hạ, chuẩn bị đầy đủ mà muốn bắt một con cũng không dễ, mà giờ trơ mắt nhìn bọn Tôn Lập không hề hà chuẩn bị gì, dễ dàng thu phục ba con!
Lục sắc quang điểm nhắm thẳng chỗ thứ tư, Khâu Thần Lộc nhăn nhó: "Gọi mật thám về, không cần bám theo."
Không có gì để tìm hiểu...
Tôn Lập thu phục nhị phẩm linh thú thứ tư xong thì đi về phía Long giác thiên ngô. Khâu Thần Lộc hừ lạnh, oán khí chứa cả ghen tị: "Giờ mới nhớ ra nhiệm vụ là gì."
Chúng thống lĩnh chấn kinh xong thì dở khóc dở cười.
Một thống lĩnh thuận miệng nói: "Biết vậy thì cần gì đại động can qua? Trả giá đủ là họ bắt Long giác thiên ngô về thôi mà?"
Người nói vô tâm, người nghe lại hiểu khác, vị thống lĩnh đó nói xong, cả Khâu Thần Lộc cũng nhìn tới khiến y run lên: "Thuộc hạ chỉ thuận miệng... Ồ, tướng quân, có vẻ được..."
"Hừ!" Khâu Thần Lộc bất mãn: "Đây là nhiệm vụ bệ hạ giao cho chúng ta, lẽ nào nhờ tới người khác..." Nói được một nửa, nghĩ tới vị bệ hạ đó và mục đích thật sự thì thở dài: "Văn Bách, việc này giao cho ngươi, họ về thì đi bàn bạc xem sao."
Lưu Văn Bách ôm quyền lĩnh mệnh: "Thuộc hạ tuân mệnh, tất không phụ dặn dò của tướng quân!"
Lục sắc quang điểm hòa cùng hồng sắc quang điểm lớn nhất, nửa canh giờ sau ung dung đi khỏi.
Lại có thống lĩnh ảo tưởng: "Liệu họ có trực tiếp bắt Long giác thiên ngô về?"
"Không thể nào!" Khâu Thần Lộc lạnh giọng: "Tu sĩ đều hám lợi, làm gì có chuyện làm việc không công!"
...
Tôn Lập đích xác không bắt Long giác thiên ngô về, không phải gã không có lòng tốt mà vì giao tình chưa đến mức đó.
Long giác thiên ngô theo xếp hạng của Ô Hoàn là nhất phẩm linh thú, thực lực hơn hẳn nhị phẩm, đâu thể nói bắt là bắt?
Tôn Lập đã gom đủ sáu nhị phẩm linh thú, trước đó bắt được Đao lân thủy hổ ngư là bảy, lần này có thêm bốn con thì đủ "Cửu đế", còn cả hai con dự phòng.
Số còn lại, gã không có hứng, hiểu rõ hư thực của Long giác thiên ngô xong là về.
Bọn Tô Phượng Trai vẫn đợi, thấy bọn gã về là ra đón: "Thế nào?"
Tôn Lập vỗ vào mình: "Không sao."
Tô Phượng Trai thở phào: "Tiên sinh có chuyện gì, lão đầu tử thật không chịu nổi."
Lưu Văn Bách từ phía sau đi tới, nghe thấy Tô Phượng Trai nói thế thì biết lão nhân cũng không hiểu rõ thực lực của Tôn Lập, nên thương xót nhìn, thầm nhủ gã sao có chuyện được, có chuyện là linh thú! Gã không quét sạch linh thú trên đảo là chúng may mắn lắm rồi...
"Tôn tiên sinh."