Giang Sĩ Ngọc ngượng ngùng: "A Phù, Tôn Lập gạt chúng ta, y sợ có nguy hiểm, không muốn chúng ta theo nên bịa ra cớ này."
"A! Lập ca sao lại thế!" Đông Phương Phù nổi giận.
Tôn Lập đành nói: "Vốn việc bắt Long giác thiên ngô không cần chúng ta dính vào, mỗ sẽ đem tập tính và nhược điểm của nó cho Khâu Thần Lộc biết nhưng y không muốn tổn thất thủ hạ, muốn mỗ đi bắt, y đưa ra điều kiện không thể cự tuyệt nhưng điều kiện đó chỉ có lợi ỗ, các vị không nên cùng mạo hiểm..."
"Nên ngươi đem tư duy thiên tài đó nghĩ ra cái cớ ngốc ngếch đó để bọn ta đứng ngoài?" Giang Sĩ Ngọc giậm chân.
Tôn Lập bất lực: "Được rồi, ta biết cái cớ đó không hay nhưng không nghĩ ngay ra được cớ khác!"
Giang Sĩ Ngọc cười hắc hắc: "Tôn Lập, qua đây để ta đạp vào mặt!"
Tôn Lập nhảy ra xa, Giang Sĩ Ngọc tuyệt đối dám.
"Từ ngươi ta có Thiên bộ binh hỏa liên thiên kiếp, cả yêu đơn, linh đơn, có bao giờ khách khí chưa? Chung Lâm, Tô Tiểu Mai, cả A Phù..."
"Từ Tố Bão sơn đến Kim Phong Tế Vũ lâu rồi Ô Hoàn, chúng ta đồng sinh cộng tử bao nhiêu lần? Một chút nguy hiểm thế mà định bỏ bọn ta ra ngoài, óc ngươi bị làm sao?"
Giang Sĩ Ngọc mắng như liên châu pháo, Tô Tiểu Mai và Chung Lâm cũng nhìn gã đầy trách móc, Tôn Lập không hề bất mãn, chỉ thấy ấm áp.
Lần này đúng là cả nghĩ, tất cả là một, dù nguy hiểm họ cũng không lùi, xưa nay gã cũng không hề do dự liều mạng vì họ!
Sùng Dần xua tay: "Được rồi, Tôn Lập biết sai rồi, ngày mai tất cả lên đảo,."
"Được." Tôn Lập đứng lên, nhưng bị một bàn tay ấn xuống.
Sùng Bá sầm mặt: "Đây là buổi hỏi tội, ta chưa nói mà ngươi định đi? Coi ta dễ gạt nhất hả?"
Sùng Bá không chịu được chuyện đó!
Tôn Lập ấm ức: "Giáo tập đánh rồi mà còn chưa hết giận?"
"Chưa" Sùng Bá lắc đầu: "Lòng ta còn giận, chúng ta ra ngoài biển giao chiến, ngươi không được dùng pháp khí, chỉ được dùng tu vi chân thực!"
"Không!" Tôn Lập kiên quyết phản đối. Sùng Bá kéo gã đi, lặp lại câu “ta chưa trút giận”, Tôn Lập liên tục cự tuyệt.
Chúng nhân đều cười ha hả.
...
Hôm sau, Tô Phượng Trai thấy Tôn Lập thì ngẩn người: "Mắt tiên sinh sao thế?"
Mắt trái Tôn Lập bầm lại, gã nháy mắt: "Không sao."
Để Sùng Bá trút giận nên giờ gã vẫn chưa vận công làm tan ứ huyết.
Tiếng bước chân vang lên, Khâu Thần Lộc dẫn thủ hạ tới: "Lên đảo."
Cạnh cự hạm có binh sĩ kéo xích thả thuyền xuống, bọn Tôn Lập lên thuyền. Khâu Thần Lộc hơi máy động, nhận ra bọn gã có thứ khá giống với mình.
Thuyền rẽ sóng hướng vào Thiên Xạ đảo.
...
Buổi trưa qua đi bình tĩnh Tô Phượng Trai khẩn trương và bất an. Dù y đoán ra bọn Tôn Lập bắt Long giác thiên ngô không thành vấn đề, nhưng thói quen cho rằng Long giác thiên ngô "thần bí xếp thứ ba, độ nguy hiểm thứ năm" thì hung hiểm vô cùng.
Đến trưa, Thiên Xạ đảo vang lên tiếng gầm quái dị, binh đinh đều biết là tiếng Long giác thiên ngô, rồi hồng quang xung thiên.
đúng nửa canh giờ, trời tối hẳn mới yên tĩnh lại.
Khâu Thần Lộc đứng ở đầu thuyền như cây đinh sắt đóng xuống khoang, cắt đôi gió biển thổi tới!
Đợi đến nửa đêm, mặt biển dậy sóng, một làn sóng như ngọn núi đổ vào Huyền võ cự hạm, lao vào Thiên Xạ đảo, trong bóng tối tựa hồ có vô số linh thú nguy hiểm ẩn thân, trên Huyền võ cự hạm, Tô Phượng Trai hơi hoảng, Lưu Văn Bách cũng thế, chỉ Khâu Thần Lộc vẫn đĩnh bạt như thiết đinh.
"Oành!"
Sóng ấy trăm trượng vượt qua buồm Huyền võ cự hạm rồi giáng xuống, trận pháp phòng ngự tự khởi động, binh đinh hô vang, sóng biển vô cùng vô tận trôi qua, họ nhận thấy trên Thiên Xạ đảo có hỏa quang!
Hỏa quang càng lúc càng lớn, càng lúc càng gần, có thống lĩnh tu vi tinh thâm nhìn ra: "Tôn Lập! Họ về rồi!"
Sóng gió ào ào, tám người bỏ thuyền lướt sóng vào, đến gần thì nhìn rõ Tôn Lập bình thường, Giang Sĩ Ngọc được Đông Phương Phù đỡ mới miễn cưỡng có thể hành động, một chân đầm đìa máu, suýt bị phế! Sùng Bá nhợt nhạt, hiển nhiên nội thương không nhẹ. Vai Sùng Dần băng lại, có máu rỉ ra...
Sáu Huyền võ cự hạm vang tiếng hoan hô, Khâu Thần Lộc thở phào, dặn: "Họ lên thuyền thì đưa mỗ tới gặp."
Tô Phượng Trai ngẩng nhìn trời, trong cơn bão tối om, y nhận ra trời cao ban ơn, mắt hơi ướt đi...
...
Mấy hôm sau, đội ngũ đông đảo từ Bắc