Ô Hoàn hoàng thất tích lũy mấy nghìn năm, đều ở đây, mấy trăm năm nay Thiên Sư các quật khởi, bảo vật của tu chân giới liên tục được đưa vào.
Tôn Lập vào đây như cá gặp nữa!
Không thể bỏ qua Nguyên thú thiên thư, Võ Diệu và La Hoàn muốn lấy, trước đó Võ Diệu chỉ dẫn Tôn Lập làm đồ giả.
Nhìn thì quả nhiên là Nguyên thú thiên thư, chỉ hơi phá tổn, y bảo Tôn Lập động thủ, đổi đồ giả thành thật.
Xong xuôi thì hoàng thất bảo khố còn một thứ khiến gã hứng thú, mạo hiểm đổi nốt.
...
"Vù vù..."
Gió như dao quét tung mặt đất và tường cung điện, bụi rơi tơi tả.
Từng làn lốc xoáy hình thành.
Nhìn kỹ thì vòi rồng do vô số quang mang vũ mao tổ thành, dĩ khiến thiên địa biến sắc!
Vũ Thiên Hồng đưa tay lên không, lốc xoáy quang vũ càng quay càng nhỏ, ngưng tụ trong tay y thành một mũi khoan do vô số quang vũ nhỏ như hạt vừng tạo thành.
Y tiến lên, đâm vào Sùng Bá.
Quang mang từ vết thương bừng lên, tựa hồ nung chảy Sùng Bá.
Tích tắc đó, Sùng Bá tưởng mình chết rồi, toàn thân bị rút hết, dù ép hết thân thể cũng không còn chút sức nào.
Tay Vũ Thiên Hồng nhuộm máu Sùng Bá, đẩy là Sùng Bá ngã ra, Vũ Thiên Hồng hút nước lên rửa tay.
Quang mang sáng rực trên sườn trái Sùng Bá, y nằm dưới đất ngẩng lên không, sau lốc xoáy quang vũ là trời xanh ngắt khiến lòng người yên tĩnh...
Chợt y nhớ ra mình còn lời hứa đã đồng ý với tất cả!
"Để ta!"
Y gầm lên như sấm, đứng thẳng lại, quang mang trên các vết thương giằng xé, thân thể tựa hồ tan rã!
Vũ Thiên Hồng ngẩn người, lần này thật sự bất ngờ.
Y toàn lực xuất thủ, Hiền nhân cảnh đệ nhất trọng kia lẽ ra nát xác mới đúng!
Nhưng...
Vũ Thiên Hồng phẫn nộ: "Ta không tin ngươi là bất tử chi thân!"
Long tay y có quang lôi ngưng tụ, tổn hao công lực cũng phải nghiền nát y!
"Ầm, ầm, ầm..." Cửa mở ra, một nhân ảnh lao tới: "Giáo tập!"
Sùng Bá vui mừng vô cùng, không thể quay lại nổi, Tôn Lập đỡ y mà trào lệ: "Giáo tập!" Gã ôm Sùng Bá ngồi sang bên: "Đợi đệ tử một chút!"
Vũ Thiên Hồng cười lạnh nhìn Tôn Lập, không hề quấy nhiễu.
Nhân lúc gã vào hoàng thất bảo khố nhìn Nguyên thú thiên thư mà tập kích là sách lược của quốc sư, Vũ Thiên Hồng đã biết.
Pháp khí đó đích xác lợi hại, nhưng chỉ cần y chú ý thì với thân pháp độn tốc đó sẽ không sao. Y không phải tổng đà Nam Đấu môn bất động - - Y là Ô Hoàn quốc sư, là tu chân đệ nhất nhân tương lai!
"Ra rồi hả? Cũng tốt, tiễn các ngươi một thể." Vũ Thiên Hồng tự tin.
Tôn Lập không nói gì, gã đã nổi điên, gã cần giết chết địch nhân thật nhanh rồi cứu Sùng Bá.
Tay trái gã rực quang mang hóa thành kinh long!
"Oành!"
Trước cửa cung rực linh quang, Long bì ảnh bạo phát kiếm khí, uy lực của Kiếm ảnh hí và linh văn trận trang triệt để kết hợp lại.
Kiếm quang vô cùng vô tận trên tay Tôn Lập tụ thành quang mang cự kiếm.
Kiếm của gã xé tan quang lôi của Vũ Thiên Hồng, có đại đỉnh hộ thân nên lại chém quang kiếm!
Quang vũ phong bạo lại xuất hiện trong tay Vũ Thiên Hồng. Hai binh khí hoàn toàn do sức mạnh ngưng tụ va nhau, vô số quang mang hỏa hoabắn lên, sóng xung kích quét qua mấy nghìn trượng, phòng ốc lâu các đổ rạp.
Cả hai vẫn giao chiến, người quan chiến ở xa chỉ thấy quang mang bay lên mãi, sau cùng che kín cả ánh mặt trời, chiếu sáng kinh đô khiến không ai có thể mở mắt!
"Oành!"
Tiếng sấm từ chín tầng trời vang lên, trong dải sáng có thần long đằng không nhe nanh múa vuốt!
Ngũ hành vân long trận kỳ, Nhân vương ngọc tỷ, linh thức, Tôn Lập có gì dùng hết ra, vượt hẳn Vũ Thiên Hồng!
Chí tôn cấp Thiên môn long pháo bắn như sấm, một đám mây hình nấm dấy lên...
Đại chiến cuồng bạo hạ màn, Vũ Thiên Hồng trọng thương rơi xuống, đập thành hố sâu dưới đất.
Tôn Lập đến cạnh Sùng Bá, định nói thì y bảo: "Đợi đã!"
Y đỡ vào tường mà đi, mỗi bước đều dốc hết sức tàn, nhưng vẫn đến tận hố sâu mới ngã xuống, Tôn Lập nhảy theo.
Sùng Bá không thể đứng dậy, tựa hờ giẫm lên mặt Vũ Thiên Hồng day day khiến gương mặt tuấn tú máu thịt bầy nhầy.
"Phì! Lão tử nhất thân nam nhân, đẹp trai hơn ngươi nhiều!"
Đoạn ngất đi.
Tôn Lập ôm