Nghìn năm nay, di tích Dạ La tộc thỉnh thoảng lại được phát hiện, xuất thế mấy trọng bảo, nguyên liệu trân quý vô vàn. Nên với các tu sĩ, di tích Dạ La tộc là bảo địa.
Vọng Minh đạo nhân già đời, sợ các đệ tử lộ phong thanh, bị các phía kia trong thất đại phái biết tin nên gạt luôn cả họ.
Cả hai thương lượng một phen, chuẩn bị đến Đại Lương thành xem xét, chợt Vọng Hư chân nhân nghĩ ra: "Đúng rồi, đệ đi tiếp ứng Vọng Kiếp sư đệ, họ sao rồi?"
Vọng Minh đạo nhân vỗ trán: "Đệ vui mừng quá nên quên mất." So với việc Đại Lương thành sắp có trọng bảo xuất thế, Vọng Kiếp và mấy đệ tử đó không là gì.
"Vọng Kiếp sư đệ đã chết, trong các đệ tử đi cùng chỉ có Tôn còn sống."
Y kể lại câu chuyện Tôn Lập bịa ra, chưa xong là Vọng Hư chân nhân biến sắc: "Đều chết rồi? Trừ Tôn Lập ra không còn ai? Chung Lâm cũng chết rồi?"
Vọng Minh đạo nhân gật đầu, không hề bi ai: "Đúng."
"Phiền rồi..."
"Ân?" Vọng Minh đạo nhân không hiểu.
Vọng Hư chân nhân e dè nhìn về hậu sơn: "Chung Lâm là hậu nhân của vị lão tổ tông đó, chỉ có huynh và Vọng Kiếp biết chuyện này nên Vọng Kiếp mới đưa y theo để chăm nom, ai ngờ!"
Thân phận của Chung Lâm không giấu được Vọng Hư chân nhân cũng như Vọng Kiếp chuyên môn phụ trách tân đệ tử. Vị lão tổ đó hiển nhiên không muốn nhiều người biết nên trừ hai người thì cả Vọng Minh cũng mù tịt.
"A!" Vọng Minh tròn mắt. Vị lão tổ đó mà biết hậu nhân chết trong nhiệm vụ không hề nguy hiểm thì không rõ phẫn nộ đến mức này.
Vọng Hư chân nhân và Vọng Minh nhìn nhau, hiểu ý.
V lão tổ đó mất hậu nhân cũng đành, việc ở Đại Lương thành không thể giấu được, ngần ấy bảo vật trân quý đành do vị lão tổ đó chọn, cả hai vốn định liên thủ nuốt gọn nhưng giờ không thể, không biết bao nhiêu năm nữa mới vượt được Chân nhân cảnh lão tổ vẫn ép trên đầu họ lâu nay.
Vọng Hư chưởng giáo càng hớn hở.
Cư đệ và vãn bối chết rồi, cả hai không hề bi thương, mà chỉ tính toán thiệt hơn, cũng không thấy có gì ăn năn, quả thật là do tâm tính, không thuốc nào chữa được.
"Sư huynh, chi bằng để Tôn Lập..."
Vọng Hư hiểu ngay: "Dù Tôn Lập gánh tội, vị lão tổ đó không trút giận vào chúng ta thì khó ngăn lão tổ đến Đại Lương thành, cách này không xong."
Không thể hãm hại Tôn Lập, Vọng Minh tiếc lắm.
"Thôi đã, việc này tạm để đấy, giam Tôn Lập lại, ngày mai triệu tập chúng vị sư huynh đệ hội thẩm, tội sẽ do y gánh, lão tổ cần chỗ phát tiết lửa giận, tiểu tử này coi như xui xẻo."
Vọng Hư chân nhân tùy miệng nói đã quyết định số phận bi thảm của Tôn Lập mà không hề ăn năn gì.
Bọn Vọng Hư đều biết vị lão tổ đó không dễ chịu, coi mạng người như cỏ rác, hơi tí là một đạo thiên lôi nổ tung đối phương. Tôn Lập không chỉ gánh tội thay mà nhận cả một đạo tuyệt mệnh phù!
Vọng Minh không ra, một đạo linh phù bay đến chỗ mấy nội môn đệ tử.
Đệ tử đứng đầu trầm giọng: "Theo bọn ta."
Tôn Lập nhíu mày: "Đi đâu?"
"Cổ Băng nhai!"
...
Cổ Băng nhai ở hậu sơn Tố Bão sơn, thuận theo một đường mòn toàn cây gai dài mấy chục dặm, cách động thiên phúc địa các sư thúc tu hành càng lúc càng xa, trước mặt xuất hiện một đỉnh núi không cao lắm.
Ngọn núi này cực kỳ hiểm ác, trên ấy trăm thước là băng giá, núi non chung quanh cũng chỉ mọc được tùng mai chịu rét.
Cổ Băng nhai là chỗ hối lỗi của Tố Bão sơn, chỉ là tàn khốc hơn, đệ tử lên đó không lâu sẽ đông thành băng thi.
Vọng Minh đạo nhân đưa gã lên đây để gã tự sinh tự diệt, trút giận cho chân nhân lão tổ.
Bên dưới đỉnh núi có địa sát âm mạch nên rất lạnh. Cổ Băng nhai giam giữ môn nhân phạm tội ở đỉnh núi. Hàn phong như đao, mấy nội môn đệ tử đưa Tôn Lập vào một sơn động trên Cổ Băng nhai xong là đi ngay, khởi động trận pháp phong bế sơn động.
Tôn Lập lạnh run lên, đến đây mới hiểu tương lai mình sẽ thế nào!
La Hoàn cười lạnh: "Hừ, muốn lạnh chết ngươi? Trước kia thì quỷ kế này không tệ nhưng giờ, hắc hắc, chúng ta vừa giết Hỏa khôi!"
Tôn Lập lấy Hỏa khôi hồn tinh thủ ra, hơi hấm lan tỏa toàn thân, dễ chịu hơn nhiều.
Hỏa khôi do địa tâm hỏa mạch hình thành, địa tâm hỏa mạnh hơn địa sát âm mai nên Hỏa khôi hồn tinh dễ dàng xua tan khí lạnh.
...
Trong thư viện, Sùng Bá nổi giận: "Không tra xét gì đã nhốt lên Cổ Băng nhai! Dù là chúng ta ở đó ba ngày cũng biến thành cục băng, các sư thúc nghĩ thế nào hả, định hại chết Tôn Lập? Không được, chúng ta đi gặp chưởng giáo chân nhân!"
Sùng Dần kéo gã, lắc đầu: "Vọng Minh sư thúc hạ lệnh thì có mặt chưởng giáo chân