A Cổ Long ẩn thân trong thân câu, cười gằn, định phát tín hiệu động thủ thì một người đi ra. Chúng yêu tộc lập tức bất động.
Người đó cao lớn, là Sùng Bá. Tựa hồ nửa đêm dậy đi vệ sinh, đứng đúng chỗ một yêu tộc dũng sĩ mới mai phục. Dũng sĩ dùng mộc độn thuật ẩn tàng trong thân cây định động thủ.
Y cho rằng đây là cơ hội nghìn năm hiếm có!
Sùng Bá chợt hít mũi.
"Hắt xì!"
Cái hắt xì kinh thiên như sấm nổ, bắn lên cây cổ thụ.
Hắt xì xong là tiểu tiện, Sùng Bá vén quần quay về ngủ.
Yêu tộc chúng nhân ấm ức, cơ hội như thế sao không động thủ?
Mãnh Cương tuy không phải trong thập đại dũng sĩ của bộ lạc nhưng được công nhận đứng sát nút, không thể sợ hãi mà chạy. A Cổ Long, Bác Nhĩ Hãn và Ma Lặc Đinh đến gần, mặt y đầy máu, đã ngất xỉu!
Vỏ cây như bị vô số đạo kiếm khí cắt qua!
Tam yêu hinh hãi: Sùng Bá hắt hơi tạo thành?!
Thân thể yêu tộc mạnh cỡ nào, dù thiết chùy giáng vào cũng không thể vô thanh vô tức hôn mê, Sùng Bá vô tình hắt hơi mà cao cấp chiến sĩ bị chấn ngất.
Ma Lặc Đinh nhớ ban ngày bị Sùng Bá chế phục thì lạnh ngắt từ lưng trở lên, cắn răng chặt lại, không thì răng đã va nhau cầm cập.
A Cổ Long và Bác Nhĩ Hãn kỳ thực không chắc lắm về lần đánh lén này, Tôn Lập đã cực kỳ khó đối phó, lần này lén vương thượng ra đây, không có Phong Bảo Bảo tọa trấn, ai có thể đối phó Tôn Lập?
Giờ lại mọc ra Sùng Bá không kém Tôn Lập thì đánh thế nào?
Sắc mặt A Cổ Long cực kỳ khó coi, nghiến răng, nhìn chúng yêu hạ lệnh triệt thoái.
Mấy chục yêu tộc dũng sĩ im lặng rút đi, như thể tối đó chưa có chuyện gì...
...
Tôn Lập ngạc nhiên: "Giáo tập, đúng là thiên tài về giả làm cao thủ!"
Sùng Bá tức giận: "Không phải ngươi bảo ta dọa chúng sao?"
"Tiểu tử chỉ bảo giáo tập giả vờ vô tình phát hiện rồi chém một kiếm. Chiêu này của giáo tập càng hay, hắt hơi mà suýt chết một chiến sĩ, họ lại không rợ rúm vào sao?" Tôn Lập cười ha hả.
Chúng nhân đều giơ ngón tay: "Giáo tập hay lắm! Ha ha ha..."
Sùng Bá không thể xuống nước: "Kiếm đảm Kiếm đảm, đảm khí như kiếm. Cái hắt hơi đó ta tích lực đã lâu, không kém hơn kiếm khí."
"Cũng để bọn ngu xuẩn đó biết chúng ta không dễ bắt nạt."
Sùng Dần lắc đầu: "Đừng có tự đại, Đồ Tô không phải Ô Hoàn. Tại Ô Hoàn chúng ta có thể hoành hành chứ ở đây cao thủ như mây, Phong Bảo Bảo đã Hiền nhân cảnh đệ lục trọng, giao chiến vị tất chúng ta chiếm thượng phong."
Tôn Lập lại cười: "Giảng tập và giáo tập về cốt tử giống nhau, thực lòng nhắc bọn học sinh cẩn thận hả? Chà, chưa chắc chiếm thượng phong, các vị nghe xem bảo thủ cỡ nào..."
"Ha ha ha..."
Chúng nhân cười to, Sùng Dần cũng cười.
...
Trên đại thuyền của yêu tộc, tam yêu quỳ trước mặt Phong Bảo Bảo.
"Ngu xuẩn!" Phong Bảo Bảo sầm mặt: "Họ là nhân tộc tu sĩ, sao lại nửa đêm đi vệ sinh? Còn hắt hơi?"
Cả ba tròn mắt, tuy họ dũng mãnh nhưng trí tuệ kém xa Phong Bảo Bảo.
"Người ta bày sẵn bẫy cho các ngươi chui vào! Các ngươi đã hiểu họ không chỉ giảo trá, thực lực cũng đáng sợ chưa?"
A Cổ Long bất lực: "Vương thượng, chúng ta nên làm gì?"
Phong Bảo Bảo thở dài, mắt hơi ánh lên giận dữ, ai bị bức ép cũng không vui vẻ gì.
...
"Ta biết nhân tộc cái gì cũng có bàn điều kiện, không gì không trao đổi được."
Phong Bảo Bảo ngồi xuống, câu đầu tiên đã khiến tất cả không vui vẻ lắm.
Tôn Lập định phản bác, nhớ lại lúc tại Tố Bão sơn thì thôi.
"Bất quá mọi Đồ Tô bộ tộc đều nguyện ý giao dịch với nhân tộc." Phong Bảo Bảo mười phần thản nhiên: "Các hạ biết tới Thông u chi hồn chứ không phải ‘Minh linh thuật’ mà ngoài kia vẫn đồn, chứng tỏ rất hiểu truyền thừa thần bí này của yêu tộc, tất biết đại tế ti muốn thi triển Thông u chi hồn sẽ phải trả giá đắt, nên Dạ Khiếu bộ lạc nói thật là trả giá không ít."
Tôn Lập nhíu mày: "Các hạ định nói gì?"
"Tại hạ muốn biết trừ giúp bọn tại hạ tìm được Thiên thần thiết, các hạ còn giúp được gì nữa. Nếu giao dịch không công bằng thì khó lâu dài."
Tôn Lập nhìn Sùng Dần, y bước lên: "Địch nhân của các vị là Cổ Sơn thị? Bọn tại hạ có thể giúp đánh bại."
Phong Bảo Bảo đảo mắt: "Thật chứ!"
"Thật!"
"Được, thành giao!"
Sùng Dần hứa giúp Dạ Khiếu bộ lạc đánh bại Cổ Sơn thị, không chỉ tạo thành hợp tác, mà khiến yêu tộc dũng sĩ vốn