Tôn Lập mỗi ngày được ba mươi tấm, ba ngày sau thì đạt bốn mươi, thêm hai ngày nữa thành bốn mươi lăm. Đấy là cực hạn của gã, với tu vi cảnh giới hiện tại thì không thể tăng hơn.
Trưa ngày thứ mười một, gã gom bốn trăm mười tấm Phá giáp phù vào rương ngọc, ra khỏi phòng, thấy ngay Lý Tử Đình bưng hộp gỗ tới nơi: "Hả? Sư muội ra bao giờ?"
Lý Tử Đình nói: "Muội xong rồi, một trăm, đến giao cho sư huynh. Tôn sư huynh chắc sớm hơn.”
Tôn Lập bất ngờ: "Cho mỗ xem."
Lý Tử Đình giao hộp cho gã, Tôn Lập mở ra thấy một trăm tấm Phá giáp phù - - không hề sai sót! Tuy chỉ một trăm tấm nhưng Lý Tử Đình và Đông Phương Phù có cảnh giới thấp nhất, gã tưởng họ sẽ hoàn thành sau chót.
"Tỷ lệ thành công là bao nhiêu?" Tôn Lập hỏi.
"Thường thì ba hỏng một." Lý Tử Đình đáp.
Tôn Lập ngây ra, tỷ lệ này với người mới thì quá kinh nhân! Thường thì mới chế tác linh phù, nhất là cao cấp như Phá giáp phù thì mười thành một đã hợp cách, năm thành một là phương diện linh phù có thiên phú cực cao.
Ba thành công hai thì là thiên tài!
Tôn Lập hỏi: "La tổ, lão nhân gia có định thu truyền nhân không?"
La Hoàn không hề do dự: "Không hề!"
"Nàng ta chưa đủ tư cách thành truyền nhân của ta!"
"Bất quá ta có một bộ Thiên hạ linh phù tổng yếu, ngươi có thể truyền cho nàng ta."
Tôn Lập kêu lên: "Không nhét vào óc tiểu tử!" Không thể vì Lý Tử Đình mà lại chịu khổ. La Hoàn cười hắc hắc, hiển nhiên nhân cơ hồ đày đọa gã.
Tôn Lập bảo Lý Tử Đình: "Đợi mỗ ở đây."
Gã cầm một trăm tấm Phá giáp phù về phòng, lấy ra một ngọc giản. La Hoàn truyền Thiên hạ linh phù tổng yếu, gã vừa nghe vừa ghi lại, sau cùng kiểm tra thấy không có vấn đề gì thì đi ra.
Chần chừ mất thêm nửa ngày, lúc ra đã chiều rồi.
Tất cả lục lục tục tục xuất quan, đợi sẵn, chỉ Đông Phương Phù chưa ra.
Tôn Lập gom linh phù của chúng nhân rồi giao ngọc giản cho Lý Tử Đình: "Đây là Thiên hạ linh phù tổng yếu, tuyệt đối là phù tu chi pháp đứng đầu thiên hạ, sư muội nghiên cứu xem, có gì cứ hỏi."
Chúng nhân không lạ việc Tôn Lập lấy ra công pháp trân quý như thế.
Giang Sĩ Ngọc ôm chặt Tôn Lập: "Tôn Lập, ta thay mặt tức phụ đa tạ ngươi, ha ha!"
Ai nấy đều có truyền thừa, cả Đông Phương Phù cũng thiên về trận pháp, chỉ Lý Tử Đình chưa tới cơ duyên khiến Giang Sĩ Ngọc nóng lòng cũng đành chịu, giờ đã được giải quyết thì ai cũng vui lây.
Lý Tử Đình do dự, nhìn ngọc giản khát vọng nhưng vẫn lo: "Tôn sư huynh ngã, muội được sao?"
Tôn Lập cười ha hả: "Muội có thiên phú linh phù tốt nhất trong chúng ta, sao lại không thể?"
Gã chỉ khắp chúng nhân - - chỉ trừ mình.
Lý Tử Đình được cổ vũ, Tô Tiểu Mai không buông tha: "Tôn Lập, sao ngươi không tính mình vào? Tưởng Đình Đình không có thiên phú linh phù như ngươi?"
Tôn Lập kiêu ngạo vì gã là truyền nhân của La Hoàn mà La Hoàn nói rõ Lý Tử Đình không đủ tư cách!
"Vì..." La Hoàn mới nói, gã đã dự cảm được nên cướp lời: "Vì tiểu tử có duyên với La tổ!"
La Hoàn ho khan: "Thôi vậy..."
Tôn Lập: "Không thêm câu cuối là hay nhất."
Lý Tử Đình kích động: "Muội không so được với Tôn sư huynh, chỉ cần Tôn sư huynh thấy muội được là được!" Nàng ta nắm chặt ngọc giản, mắt ánh lên, trước đó không có cơ duyên, không có truyền thừa, nàng ta còn nóng lòng hơn ai hết.
... Đến tối, Phong Bảo Bảo nghe nói họ xuất quan, phái người mời dự tiệc, yêu tộc chỉ đốt lửa, thức ăn hay rượu không thể bằng Ô Hoàn nhưng nhiệt tình hơn xa Kim Dương phái.
Phong Bảo Bảo cười cười bảo Giang Sĩ Ngọc: "Giang tiên sinh, lúc tiên sinh bế quan, si tình oán phụ của bản tộc buồn lắm, nghe nói các vị xuất quan, họ vây lại đòi mở yến hội!"
Giang Sĩ Ngọc ngượng ngùng, bị nữ nhân ôm vào lòng, một hai lần còn thấy lạ chứ cứ thế... Giang đại vương cũng không chịu nổi, tiếng yêu tộc ca hát thô cuồng vang lên, yến hội bắt đầu, A Cổ Long vẫn đi săn, đại tế ti Ô Cửu Trọng bế quan tế luyện pháp khí, gần Phong Bảo Bảo nhất là Thiện Túc.
Y hầm hèn hìn Tôn Lập và Giang Sĩ Ngọc, uống mấy bát là đứng lên bảo Phong Bảo Bảo: “Vương thượng, năm mới sắp tới, có nên mời các vị khách quý chung vui?"
Phong Bảo Bảo vỗ trán: "Xem nay, dạo này bị Cổ Sơn thị dồn ép nên suýt quên cả ngày trọng đại nhất." Năm mới yêu