Đông Phương Phù hoàn thành một trăm tấm Phá giáp phù, Tôn Lập kiểm tra xong thì đưa cho Phong Bảo Bảo. Việc dùng Thiên thần thiết thì để cho Ô Cửu Trọng.
Gã chỉ lấy làm lạ: Phong Bảo Bảo bố trí kế "nghi binh" gì mà hiệu quả hay quá? Đến giờ Cổ Sơn thị vẫn không có động tĩnh.
Mấy hôm nay gã chăm chỉ tu luyện, rỗi là vào Cựu thư lâu nghiên cứu bí ẩn huy cấu, dù tu vi hay linh văn trận trang đều từ từ tăng tiến.
“Tinh hà chân giải” dần thể hiện ưu thế: công pháp thông thường đến Hiền nhân cảnh thì tốc độ tăng tiến càng lúc càng chậm, Tôn Lập lại thấy tốc độ tu hành càng lúc càng nhanh!
Trưa ba ngày sau, tiếng chuông lạc đà du dương vang lên, bộ lạc xôn xao.
Yêu tộc đi săn trong rừng cũng quay về với tốc độ nhanh nhất, những yêu tộc thường ngày trầm mặc, hiếm ra ngoài cũng dốc vốn đi ra. Cả A Cổ Long, Bác Nhĩ Hãn cũng tỏ vẻ mong chờ, cùng đứng ở cửa thôn chờ đợi.
Tiếng chuông càng lúc càng gần, một đàn ma đà cao ba trượng xuất hiện.
"Ha ha ha, huynh đệ thư muội yêu tộc, bằng hữu trung thành nhất Chu Túc Bát đã tới!"
Trên lưng mỗi ma đà có một người, cả đội ngũ chừng hai mươi người, lần đầu tiên từ lúc bọn Tôn Lập đến Đồ Tô nhìn thấy nhân tộc, chúng nhân sáng mắt, cùng ra đón.
"Lão Chu, có mang Ô kim thạch đến không?"
"Lão Chu, không quên Cốc thủy hùng hoàng đấy chứ?"
"Lần trước nhờ tìm Thủ tĩnh tinh sa có không?"
"Kim phấn yên chi của người ta chắc có rồi..."
Yêu tộc xôn xao, vây lấy Chu Túc Bát. Y cười ha hả: "Đừng vội, đều có cả, giá hợp lý, lão Chu xưa nay không bán đắt, huynh đệ thư muội Dạ Khiếu bộ lạc đều biết tại hạ, chữ tín đệ nhất, nhân phẩm đệ nhất!"
Bọn Tôn Lập đứng ngoài nhìn một lúc, muốn tới trò chuyện nhưng thấy Chu Túc Bát không còn thời gian tiếp thì cười khổ quay về.
Chu Túc Bát thấy bọn Tôn Lập, ngạc nhiên vì tại yêu tộc bộ lạc xuất hiện nhân tộc: có phải thương đọi khác đến cướp sinh ý? Nhưng yêu tộc nhiệt tình thế này thì có lẽ không phải.
Bận suốt mấy canh giờ, yêu tộc có được thứ cần thiết, Chu Túc Bát là Hiền nhân cảnh đệ tứ trọng cường giả cũng toát mồ hôi.
Ma Lặc Đinh bước lên hành lễ: "Chu tiên sinh. Vương thượng mời tiên sinh."
"Được, xin dẫn đường." Chu Túc Bát cười ha hả.
Phong Bảo Bảo vẫn ở trong nhà gỗ triệu kiến Chu Túc Bát, y cười ha hả: "Vương thượng. Lâu rồi không gặp, phong thái vẫn thế!"
Phong Bảo Bảo cười khổ: "Đừng nịnh nữa, việc ta dặn sao rồi? Ngươi không giúp thì lần tới quay lại có lẽ không thấy Dạ Khiếu bộ lạc nữa."
Chu Túc Bát cười: "Vương thượng bi quan quá, chút lễ vật này coi như kính ý."
Y đưa một hộp lễ bằng hai tay, Phong Bảo Bảo mở ra, trong đó là vòng cổ làm từ tám viên Thiên phong thú nha, trông rất đẹp, tuy không hẳn quý trọng nhưng cũng không tệ.
Phong Bảo Bảo cười: "Được rồi, Chu tiên sinh cứ nói đi?"
Chu Túc Bát khó xử: "Vương thượng, không phải lão Chu không tận tâm mà mua Thiên thần thiết quá khó..."
Phong Bảo Bảo xua tay: "Không cần Thiên thần thiết nữa."
Chu Túc Bát thoáng kinh ngạc, nhưng không hỏi: "Ý vương thượng là gì?"
"Liệu thương linh đơn Đại la tán, Ngọc hư đơn bổ sung yêu nguyên, cả pháp khí phòng ngự nữa, có bao nhiêu ta mua bấy nhiêu!"
Chu Túc Bát ngẩn người: "Những thứ này lão Chu đảo có nhưng vương thượng cũng biết đang đắt khách mà."
Phong Bảo Bảo nhạt giọng: "Tại hạ trả giá cao hơn một phần."
"Hắc hắc." Chu Túc Bát cười.
Phong Bảo Bảo liếc y: "Hai phần!"
Chu Túc Bát nói: "Vương thượng, tại hạ có hai nghìn viên Đại la tán, một nghìn tám trăm viên Ngọc hư đơn, một trăm sáu mươi bộ Hư linh bảo giáp, sáu mươi tấm Ngũ hổ thôn vân thuẫn, vương thượng trả giá cao hơn ba phần là xong!"
Phong Bảo Bảo nhướng mày lạnh lùng. Chu Túc Bát tránh đi: "Vương thượng, đừng nhìn thế, lão Chu ngại lắm."
Phong Bảo Bảo hừ lạnh: "Các hạ ra giá không rụt rè tí nào!"
Chu Túc Bát nói: "Vương thượng, buôn bán không thành còn nhân nghĩa, nếu không thích thì bỏ mối sinh ý này, lão Chu cáo từ."
"Đợi đã!" Phong Bảo Bảo biết y cố ý nhưng sắp đại chiến nên đành nghiến răng: "Được."
"Vương thượng anh minh, đa tạ vương thượng!" Chu Túc Bát hớn hở.
...
Chu Túc Bát và những người khác thu dọn, a đà ăn.
Tu sĩ đi buôn thiên về gọn nhẹ, hàng nào cũng