Huyết nguyệt ác lực trong thể nội Tôn Lập vẫn yên lặng, sau lần cùng Ma nhãn cự nhận bạo phát chi hậu thì không xuất hiện lại, như “trợ thủ đắc lực”: Lúc cần là giúp giải quyết vấn đề, bình thường không nhúng tay vào việc khác.
Tôn Lập không dễ dàng tin tưởng huyết nguyệt ác lực.
Gã kiểm tra thuộc tính âm ám trong linh nguyên của Phượng Phi Phi, nhận ra đích từ tự huyết nguyệt ác lực! Nhưng so với của gã thì không đáng một xu.
Tôn Lập thoáng nghĩ, quyết định không động dụng huyết nguyệt ác lực.
Gã dám chắc dùng huyết nguyệt ác lực sẽ dễ dàng xử lý nhưng nhưng thế càng khó khống chế nó, với gã chính là ẩn hoạn.
Gã vẫn còn cách khác giải cứu Phượng Phi Phi.
"Giang Vĩnh Hán chết rồi, cô nương sẽ không sao?"
Phượng Phi Phi cười khổ: "Theo lý là thế nhưng Giang Vĩnh Hán đâu dễ bị giết? Y đã Hiền nhân cảnh đệ thất trọng, trong bóng tối lại có mấy vị chân nhân lão tổ bảo vệ..."
"Nhưng nếu y vào Đồ Tô ma nhãn, mấy vị chân nhân lão tổ sẽ không thể đi theo?"
Phượng Phi Phi ngẩn người: "Bạt kỳ tái sát? Nhưng lớp trẻ có ai chỉ với thực lực mà giết được y?"
Tôn Lập khẽ mỉm cười: "Cô nương đừng lo."
Gã đứng lên cáo từ, Phượng Phi Phi vẫn mù mờ. Trừ đỉnh cấp thế lực thì không còn ai tham gia Bạt kỳ tái sát, Tôn Lập chỉ Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng, không phải đối thủ của đệ thất trọng, nàng ta không ngờ Tôn định tham gia Bạt kỳ tái sát, rồi trừ diệt Giang Vĩnh Hán.
...
Hai hôm nay La Vân Ngũ không thấy Tôn Lập. Ô Loan và Ô Ngư tựa hồ biết gì đó nhưng không nói khiến y rất ấm ức.
Tôn Lập thi triển "Bản ngã luyện" ẩn cạnh Tống Ngọc Dung. Khi xưa gã thi triển Bản ngã luyện qua mắt được cả chân nhân lão tổ Lý Lam Sơn, nói gì bây giờ. Cạnh Giang Vĩnh Hán có lưỡng vị chân nhân lão tổ mà không hề phát hiện.
Gã cũng không thích việc này vì quá vô liêu.
Cô nam quả nữ trừ thân mật ra còn làm gì nữa? Mỗi lần Giang Vĩnh Hán ra vẻ tình thâm nói với Tống Ngọc Dung là Tôn Lập muốn thổ ra.
Gã tuy phải thánh nhân nhưng không vì không thích mà để một thiếu nữ vô tội sa vào tay Giang Vĩnh Hán vạn kiếp bất phục.
Nhưng gã không vui, tính xem khi mọi sự kết thúc, kiểu gì cũng phải kiếm lợi từ Tống Ngọc Dung hoặc cha nàng ta, ít nhất cũng cỡ Nguyên yêu thiên thư tàn quyển.
Tôn Lập hiểu vì sao Giang Vĩnh Hán cần dâm dược: Tuy Tống Ngọc Dung yêu thương Giang Vĩnh Hán nhưng kiên quyết giữ gìn, đến lúc quan trọng lại đẩy ra khiến y rất bực mình.
Ngày mai là Bạt kỳ tái sát, tối nay Giang Vĩnh Hán tất phải xử lý xong Tống Ngọc Dung, Tôn Lập thấy y cho dược phấn vào chén rượu của Tống Ngọc Dung.
Thường thì tu sĩ bách độc bất xâm nhưng đây không phải phàm gian độc vật.
Tu chân giới có linh thú linh thảo có độc, dễ dàng hạ được một vị chân nhân lão tổ. Dâm dược này rõ ràng lấy nguyên liệu từ linh thú nào đó chế thành.
Tống Ngọc Dung định uống thì một bàn tay thò ra nắm cổ tay.
"Tôn Lập!" Tống Ngọc Dung kinh hô: "Sao ngươi lại ở đâu?"
Giang Vĩnh Hán nổi giận: "Người đâu, có thích khách! Giết!"
Tôn Lập bật cười: "Định sát nhân diệt khẩu?"
Tống Ngọc Dung hổ thẹn: "Ngươi ẩn thân cạnh đây?"
Nàng ta thân mật với tình lang bị người ta nhìn thấy thì hổ thẹn.
Tôn Lập mắng thầm nữ nhân sa vào tình cảm là mù quáng, vừa an ủi: nàng ta là chủ thuê, nể tình bảo vật thì không tính toán.
Hộ vệ xô vào, Tôn Lập giơ tay đặt chén rượu vào tay Tống Ngọc Dung: "Tự xem có gì đi."
Giang Vĩnh Hán méo xệch mặt mày: "Định đi? Không dễ thế đâu! Lộ rồi thì ta không cần e dè!"
Tống Ngọc Dung cầm chén rượu hoang mang: "Giang lang, bại lộ gì cơ?"
Tôn Lập thầm lắc đầu, không biết nghĩ thế nào nữa.
Gã khẽ mỉm cười, nhìn Giang Vĩnh Hán: "Ta định đi thật quá dễ!"
Giang Vĩnh Hán nổi giận: "Giết y! Tống Ngọc Dung ở lại!"
Hộ vệ xông lên, trên đầu Tôn Lập, Nhân vương ngọc tỷ rải sóng khí, gã lật tay, vỗ vào lưỡng vị chân nhân lão tổ ẩn trong bóng tối!
Kình khí như sóng biển trùng điệp đổ tới.
Lưỡng vị chân nhân lão tổ không ngờ một Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng có thể nhận ra, kinh ngạc gầm lên, hai dải linh quang va vào chưởng lực của gã, Nhân vương ngọc tỷ bắn ra lưỡng đạo hư ảnh, lăng không bổ vào họ.
Tầng tầng dao