Hôm sau, sóng gió ở Đại Lương thành tưởng qua đi, thư viện mới đã xong, chỉ là Sùng Dần và Sùng Bá còn bế quan dưỡng thương.
Tôn Lập cũng được thanh tịnh, ở trong nhà tu hành.
Phùng Trung trước đó "qua lại thân mật" không hề xuất hiện, Giang Sĩ Ngọc và Lục Đại Thông cùng đến thăm. Lục Đại Thông vốn hổ thẹn với Tôn Lập, nghiến răng để lại một viên linh thạch, Tôn Lập không chịu nhận, đưa đẩy mãi, gã nói mình không thiếu linh thạch. Lục Đại Thông đỏ mặt thu về.
Tôn Lập không phải người hẹp hòi, không ngại việc cho Lục Đại Thông cơ hội thứ hai, nhưng để thành hảo hữu thì gã cần xác nhận Lục Đại Thông không khiếp đảm khi gã cần!
Giang Sĩ Ngọc cho rằng gã sẽ quật khởi, hiện tại y coi như gã tạm thời "trầm luân". Tôn Lập không trách y, ai kinh mạch ứ trệ cũng coi như bị phế.
Bất quá tin Giang Sĩ Ngọc đưa lại khiến gã bật cười, Phùng Trung từ khi có tin gã bị kinh mạch ứ trệ thì không còn nói tốt cho gã câu nào mà ngả về trưởng nhóm Chu Chí Quốc.
Phùng Trung là người thế nào, Tôn Lập nhìn ra, vì thế không lấy làm lạ.
Sáng sớm ngày thứ ba, giọng La Hoàn vang lên gấp gáp: "Xem đi, Thất tử thủ ô đến lúc hái rồi."
Tôn Lập vội đứng lên xem, Lôi thủy cam lâm hoàn toàn phát huy hiệu quả, Thất tử thủ ô cao hơn hẳn lần trước, gân là thoáng có màu vàng xanh, phảng phất cửu thiên lôi quang.
Gã cẩn thận đào lên, múc một thùng nước rửa sạch đất cát, trước mặt gã là rễ thủ ô đã hoàn toàn thành nhân hình, không chỉ tứ chi mà thân thể, đầu óc đã hoàn chỉnh, cả lông mày cũng có đủ!
Tôn Lập hớn hở cầm Thất tử thủ ô lên xem, lấy ra một con dao nhỏ cắt lá, lấy rễ cho vào một hộp ngọc.
Sáu nhánh Thất tử thủ ô, Tôn Lập hoàn toàn xử lý xong cũng mất nửa canh giờ.
Có thứ này, gã vững tâm hơn hỏi: "La tổ, tiếp theo làm thế nào? Chế tác đơn dược thông kinh mạch?"
La Hoàn phủ định: "Đừng nóng, trong phương thuốc còn thiếu mấy vị thảo dược, tìm cách lấy được đã. Sáu nhánh Thất tử thủ ô này tạm đạt mức linh dược..."
Tôn Lập tự nhủ: y là yêu nghiệt, không so tiêu chuẩn với y...
"... có được linh dược đạt tiêu chuẩn cũng cần chú ý." La Hoàn gãi đầu: "Thời đại ngày nay thiên địa linh khí quá mỏng, cả Thất tử thủ ô hạng bét này mà linh khí cũng tan thì thật quá tệ."
La Hoàn giải thích một lúc, Tôn Lập mới hiểu. Hóa ra linh dược tụ tập thiên địa linh khí quá nhiều, nồng độ cách biệt quá xa với thiên địa linh khí ở ngoài thì hái xuống là linh khí sẽ tan đi.
Thời đại của La Hoàn, Võ Diệu và Dạ Ma Thiên, đừng nói Thất tử thủ ô cỡ này mà là vạn niên sâm cũng không xảy ra tình huống này.
La Hoàn nhắc nhở, Tôn Lập cảm nhận kỹ thì quả nhiên Thất tử thủ ô đang tan linh khí rất nhẹ, gã vội hỏi: "La tổ, làm sao bây giờ? Sáu cây Thất tử thủ ô thì chúng ta chắc chắn không dùng hết, để lâu thì e linh khí không còn!"
La Hoàn ấp úng, Tôn Lập lấy làm lạ, Võ Diệu cư cái gì cũng chen vào mà giờ im lặng!
Một chốc sau, La Hoàn nói: "Võ Diệu, ngươi sướng thầm nãy giờ rồi, xuất thủ đi?"
"Hắc hắc!" Võ Diệu cười vang: "Sướng thầm? Bản lão nhân gia không hiểu, đồ ẻo lả, nữ nhân các ngươi không phải đều thế hả, cứ lén lút, chả thú vị gì!"
La Hoàn tức giận: "Võ Diệu ngươi đừng quá đáng, không thì lão nương quyết..."
"Gì hả!" Võ Diệu và Tôn Lập cùng kêu to.
"Phì!" La Hoàn hối hận: "Lỡ miệng, tuyệt đối là lỡ miệng! Lão tử quyết đấu với ngươi!"
"Ha ha ha!" Võ Diệu cười to: "Đây mới là thích thú!"
La Hoàn tức giận: "Ngươi thích thú rồi mà không xuất thủ!"
Tôn Lập luôn có cảm giác cổ quái...
"Không được, một việc có thể sung sướng hai lần mà ta chỉ một lần thì ta ngốc sao."
La Hoàn nghiến răng: "Đừng được đằng chân lân đằng đầu!"
Võ Diệu cười vang: "Đồ ẻo lả đúng là thú vị, ngần ấy năm mà còn ngây thơ nghĩ là ta không được đằng chân lân đằng đầu? Lần này ta không chỉ thế mà khinh người quá mức đấy? Ha ha ha!"
La Hoàn mà có thân thể tất lúc này cúi đầu ủ rũ.
Tôn Lập hiểu ra, Võ Diệu thích thú khi La Hoàn lên tiếng nhờ.
"Võ tổ, giúp đi mà..."
"Không được, lão tử mãi mới có cơ hội lấn áp đồ ẻo lả, kiên quyết không bỏ qua!"
Tôn Lập nhíu mày, sao thế nhỉ?
La Hoàn hậm hực: "Được! Được! Võ Diệu, giúp đi được không? Đừng có lắm lời!"
Võ Diệu cười vang khiến óc Tôn Lập ong ong, thầm nhủ Dạ Ma Thiên đa bao nhiêu năm nghe hai người này tranh cãi mà sao vẫn nhịn được...
Võ Diệu đồng ý ngay, không quan tâm việc gã có làm được không.
Võ Diệu tinh tường chế khí, trận pháp, tạo nghệ đích xác hơn La Hoàn, không thì với tính cách của La Hoàn, tuyệt đối không chịu nhún.
Nhưng câu đố khống chế linh dược không tan linh khí là việc chưa từng có, hơn