"Lão gia?" Phu nhân hỏi dò, Triệu Sơn Nhược xua xua tay, không rời mắt khỏi tấm da thú.
Triệu Vĩnh Khang đắc ý dương dương.
Phu nhân ngoái nhìn, y run lên.
Sau chừng một bữa cơm, Triệu Sơn Nhược thở dài, tỏ ra minh ngộ: "Quả nhiên thiên đạo luân hồi, đều có định số. Thục Nhã nửa đời vất vả vì linh cấu sư, hạnh phúc khoái lạc sau này cũng ở linh cấu sư."
Y vỗ da thú: "Tuy chỉ tam cấp bán nhưng thiết kế tinh xảo, kỹ xảo chế tác xuất loại bạt tụy. Chỉ vì cảnh giới nên không thể tăng tiến, còn tương lai..." Y cân nhắc chọn từ thích hợp, phu nhân chen lời: "Không thể ước lượng!"
Triệu Sơn Nhược tựa hồ không muốn thừa nhận, nhạc phụ và nữ tế trời sinh không ưa nhau, nhìn vợ thì y đành gật đầu thừa nhận: "Không thể ước lượng!"
Triệu Vĩnh Khang hưng phấn: "Thật hả? Con cũng thấy thế. Cha cũng thấy kết cấu này thiết kế cho tiểu muội, inh hơn Thiên vực đệ nhất quỷ tài Sở Dưỡng Vọng thiết kế nhiều! Nữ tế như thế mà không chộp lấy nhanh, để người khác phát hiện tất cầu xin gả con gái cho, cha cũng biết con gái mình trừ giỏi kiếm tiền ra thì không có gì hay..."
Phu nhân nổi giận: "Nói muội muội thế hả?"
Triệu Vĩnh Khang lẩm bẩm: "Con nói sự thực thôi mà..."
"Được rồi." Triệu Sơn Nhược xua tay, trầm ngâm, móc từ trữ vật không gian ra một quyển ghi tên Tôn Lập.
Trong đó ghi rõ về Tôn Lập từ lúc sinh ra đến trước khi Kim Phong Tế Vũ lâu bị diệt.
Y tuy không tình nguyện gã con gái cho Tôn Lập nhưng cũng đã điều tra xong.
Nhìn thoáng là y hơi biến sắc: "Tiểu tử này từ lúc tu luyện đến giờ mới bốn năm đã Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng!"
Triệu Vĩnh Khang hiểu ý: "Dù y tu luyện từ đầu đã lập chí thành linh cấu sư, thì cũng chỉ ba năm đã đạt tam trọng thiên!"
Điểm này còn kinh nhân hơn nhiều.
Ai cũng thấy thời gian Tôn Lập đạt tới tam trọng thiên linh cấu sư còn ngắn hơn, không thể vừa tu hành đã tu luyện linh cấu sư.
Triệu Sơn Nhược ban nãy còn làm căng, giờ thôi hẳn, Lão triệu gia thế tập chỉ có một ưu điểm là biết nhìn người, nên đứng vững được trong Thiên vực!
Triệu Sơn Nhược phất tay: "Đưa y đến gặp ta."
Triệu Vĩnh Khang quay đi.
...
Triệu Vĩnh Khang về đạo quan ở Vạn cổ hồng hoang đưa Tôn Lập vào Thiên vực.
Dọc đường y dặn dò Tôn Lập, không thể nói thì không hé răng, có thể thì dặn bằng hết.
Thiên vực là nơi thế nào, Triệu Vĩnh Khang cũng không nói rõ được, đẩy trách nhiệm cho cha, bảo Tôn Lập tự hỏi.
Không ngờ Tôn Lập không để ý, chỉ hỏi: "Gặp bá phụ, tiểu đệ nên nói gì?"
Triệu Vĩnh Khang ấm lòng, chút tiểu tiết này là y biết muội muội không nhầm người.
"Cha..." Triệu Vĩnh Khang nghĩ ra mười mấy cách ứng phó nhưng đều tự phủ quyết, cười bảo Tôn Lập: "Yên tâm, cha rất thương muội tử, dù đệ làm gì, nói gì, chỉ cần muội muội chỉ thích thì lão nhân gia cũng không dám ngược lại."
Những lời đại nghịch bất đạo này mà người Lão triệu gia thoải mái nói.
Không có ngọc lệnh đặc thù thì không thể đi trong không gian thông đạo từ Vạn cổ hồng hoang đến Thiên vực, Triệu Vĩnh dẫn Tôn Lập đến Thiên vực thì trả linh thạch, đì qua không gian thông đạo khác về Lão triệu gia.
Tôn Lập nhìn tấm màn treo trước cửa Lão triệu gia mà bật cười.
Triệu Thục Nhã xuất thân từ gia tộc thế này, chả trách tính cách như thế.
...
Trong chính đường Lão triệu gia, Triệu Sơn Nhược chống cằm ngồi trên ghế, có phần khổ não.
Phu nhân đi vào, mắt thoáng cười, có việc ban nãy khiến càng nhìn phu quân càng thấy thú vị.
Lúc hai người trẻ tuổi gặp nhau, y đã thế, rất nhí nhố, những tưởng sau khi thành thân, có hài tử, thành gia chủ, y sẽ ổn trọng như cổ thụ, không ngờ già rồi mà y vẫn thế, coi như bà may mắn? Người yêu thương từ đầu đến cuối không thay đổi, không như những nữ tử khác, sống với nhau mấy chục năm rồi mới phát hiện phu quân không còn như năm xưa nữa.
Phu nhân từ từ ngồi xuống cạnh Triệu Sơn Nhược rót trà: "Nghe nói ai đó lấy từ kho ra một trăm nhất phẩm pháp khí, đều là đao, phủ."
Triệu Sơn Nhược đành ho cho qua.
Phu nhân phì cười: "Không lẽ lão thái sơn gặp nữ tế còn dàn hàng đao phủ để thị uy?"
Triệu Sơn Nhược ngượng ngùng: "Ta chỉ tính toán thế thôi."
Phu nhân mím môi cười, lộ ra hai