Sùng Dần và Sùng Bá về Đại Tùy, dùng phương thức liên lạc của thất đại phái khi xưa, phương thức này Đại Tùy tu chân giới trước kia gần như không dùng, không ngờ hiện tại là cách thành viên Thu Thảo xã liên hệ với nhau.
Thu Thảo xã nhanh chóng tìm được, biết Tôn Lập đã về.
Tôn Lập về Liên Hoa Đài thôn, tất nhiên là họ cho biết.
Tôn Lập còn không hiểu: "Tại hạ chỉ là một đệ tử Tố Bão sơn bất nhập lưu, sai lại khiến chư vị sư huynh đại giá quang lâm?"
Chúng nhân đều cười.
Tống Song Vũ ôm quyền: "Tôn sư huynh quá khiêm tốn, sư huynh không biết chứ trận chiến Kim Phong Tế Vũ lâu hai năm trước, sư huynh thà chết không bỏ đồng môn, bảy lần ra vào khiến ma tu sợ hãi, ung dung thoát khỏi tay Thần Hoang đạo lưỡng đại nhân vương, tất nhiên là Đại Tùy đệ nhất nghĩa sĩ!"
Tôn Lập xác thực không biết, trận chiến năm xưa, gã chỉ Đạo nhân cảnh mà xông ra xông vào bảy lần trong ma tu đại quân, tinh thần bất khuất đó mấy năm nay cổ vũ mọi thành viên Thu Thảo xã.
Danh vọng của gã như mặt trời, nhất là với Đại Tùy tu sĩ còn sống sót.
Được tin gã về, thành viên Thu Thảo xã gần đó vội đến ngay.
Không chỉ Thu Thảo xã, Thần Hoang đạo ma tu cũng đánh giá gã rất cao, ngược với Điền Anh Đông, vì thế y càng thấy khuất nhục vô cùng, quyết giết bằng được Tôn Lập.
Tôn Lập cười khổ: "Tống huynh đừng trát vàng lên mặt mỗ? Lấy đâu mà ung dung bỏ đi, chạy mãi mới thoát đó chứ."
Tống Song Vũ nghiêm túc: "Bọn tại hạ thật lòng kính phục sư huynh. Sư huynh đừng hiểu lầm." Không chỉ Tống Song Vũ, ai nấy khẩn trương, hiển nhiên rất coi trọng việc Tôn Lập nhìn nhận họ thế nào.
Tôn Lập xua tay: "Gian nan thế này mà các vị kiên trinh bất khuất, không chịu đầu hàng, thế mới là anh hùng, mỗ sao lại hiểu lầm?"
Bọn Tống Song Vũ thở phào.
"Đã biết Tôn sư huynh thông tình đạt lý..." Chúng nhân bước lên, Tôn Lập chưa quen nên rất ngượng.
La Hoàn và Võ Diệu cười ha hả: "Tiểu tử, từ từ thích ứng đí, có bọn ta thì tình cảnh này còn nhiều lắm..."
Chúng nhân nhiệt nhiệt náo náo, chợt có người nói: "Chúng ta rình rang thế này, cung quan gần đây tất biết, Thần Hoang đạo sẽ phái người đến, chúng ta chết không sao nhưng đừng liên lụy Tôn sư huynh."
Tôn Lập nhạt giọng: "Không sao, đến thì giết."
Tống Song Vũ vỗ tay: "Tôn sư huynh mới là anh hùng, hào khí can vân! Sư huynh không sợ, chúng ta sợ gì!"
"Đúng, có gì mà sợ!"
Nhà Tôn Lập nhiệt nhiệt náo náo, nhà Điền thôn trưởng lạnh tanh.
Điền thôn trưởng mong chờ, nhi tử tạm thời chưa về, cung quan có vài tiên trưởng đến cũng tốt.
Nhưng không ai đến.
Huyện thành quan chủ biết Điền thôn trưởng nghĩ gì nhưng y chỉ Phàm nhân cảnh, tìm Tôn Lập để tự sát? Y không có điên.
Bọn Tống Song Vũ ở lại một ngày, nói chuyện vui vẻ với Tôn Lập, thương nghị một số việc, tới nửa đêm mới đi.
Ban ngày họ cố ý đi khắp thôn, tạo thanh thế cho Tôn gia.
Lý lão gia tử lấy can đảm hỏi một đạo sĩ, họ tuy không biết việc ở Liên Hoa Đài thôn nhưng vô tình nghe Tôn Lập nói thì đều nổi giận, có điều không để lộ.
Lý lão gia tử hỏi thì các tu sĩ tìm ngay ra chỗ phát tiết.
"Điền Anh Đông? Cẩu tặc đó mà dám xưng là người Đại Tùy?"
"Ma tu đến, Tôn sư huynh không lùi bước, xông vào đại quân bảy lần cứu đồng môn, Điền Anh Đông làm gì? Y liếm gót ma tu để mong được tha mạng chó!"
"Loại hèn nhát đó lập tức đầu hàng ma tu, cùng từ một thôn mà so với Tôn sư huynh thì cẩu tặc đó không đáng một xu!"
"Y còn dám bảo thực lực hơn Tôn sư huynh? Tại Tố Bão sơn y đã không phải đối thủ, đến Kim Phong Tế Vũ lâu, Tôn sư huynh giết được Hiền nhân cảnh đệ ngũ trọng, y bị một Hiền nhân cảnh đệ tam trọng dễ dàng bắt sống, cẩu tặc này mặt dày thật!"
"Nghe nói Điền Anh Đông vừa đột phá Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng, Tôn sư huynh đã đệ tam trọng, các vị nói xem ai lợi hại hơn? Trên đời còn người vô sỉ hơn Điền Anh Đông hả?"
Các tu sĩ luân phiên nói với Lý lão gia tử, ban đầu chỉ Lý lão gia tử nghe, sau đó thôn dân thấy những tiên nhân này "thân thiện” thì tụ lại.
Bọn Tống Song Vũ chỉ mong toàn thôn nghe thấy nên càng mắng Điền Anh Đông là phản đồ.
Liên Hoa Đài thôn sững sờ: Hóa ra Điền Anh Đông vào thế giới tiên nhân lại thảm như thế, quan trọng nhất