La Hoàn nói: "Tu hành vốn thế, ngươi tưởng có đơn dược nghịch thiên, uống vào sẽ phi thăng? Ngây thơ quá?"
Tôn Lập tất nhiên không kỳ vọng như thế.
Gã đã tu luyện đến Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng, trong tháng này có thể đột phá đệ tam trọng.
Thò ra cửa, thấy đã đêm khuya, trời đêm Tố Bão sơn lơ lửng trăng bạc, gã linh xảo như khỉ vượn chui ra, bám vào mái trèo lên nóc.
Đã tháng chín nhưng trời còn nóng bức, trong núi hơi ẩm ướt, tối này gió mát mơn man, thổi tan phiền muộn.
Tôn Lập ngồi trên mái nhà nhìn trăng, chợt hiểu vì sao các đại hiệp đều thích uống rượu trên nóc nhà, quả nhiên sướng khoái, cảm giác không bị gò bó, thò tay là hái được trăng sao.
Chỉ là cảm đó với gã vẫn như thiếu gì đó.
Gã cắm đầu khổ tu, chợt thấy quanh mình lạnh lẽo như thiếu gì đó.
Do dự đoạn gã rời Vọng Sơn biệt viện, do dự nhưng kiên định đi về hậu sơn.
...
"Cốp! Cộc cộc..."
"Cốp! Cộc cộc..."
Đá đập vào vách đá, nảy lại nhảy lóc cóc, như tiếng hạt đào lăn.
Chu Diên Khánh mắt lóe hàn quang: y đang luyện chế linh văn trận trang đến lúc quan trọng, ai dám quấy nhiễu?!
Y định phát tác thì thấy Ám Vực ma chủ Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi đang xếp bằng chợt mở mắt, thần sắc hơi cổ quái, má hơi ửng lên.
"Đừng phân tâm, bản tọa ra ngoài." Dặn xong Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi đứng lên, khí thế đượm vẻ ma đạo bá chủ.
Chu Diên Khánh cho là có gì đó không ổn nhưng y không biết đến tâm sự con gái, đành lắc đầu, chuyên tâm luyện chế linh văn trận trang.
…
Tôn Lập ngồi trên cành tùng. Cây tùng không biết đã bao nhiêu tuổi, to lớn vô cùng, cao bằng nửa vách đá, cành lá um tùm, như nhe nanh múa vuốt trong màn đêm.
Dưới mông Tôn Lập mọc ngang một cành khô, ở ngọn cây nên nhòn rõ khe nứt ở vách đá.
Gã cầm một nắm đá, đợi một chốc không thấy có ai ra thì lại ném một viên nữa.
Từ khe đá chợt đi ra một người, vừa cười vừa yêu kiều, không phải Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi thì là ai?
Tôn Lập cuống lên: "Cẩn thận!"
Hòn đá nhắm thẳng vào mũi Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi.
Bàn tay nõn nà bắt lấy hòn đá. Tôn Lập thở phào. Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi qua dáng vẻ gã biết được niềm quan tâm, lòng ấm lại.
Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi cầm đá, không ném lại mà mỉm cười nhìn Tôn Lập.
Tôn Lập ngồi trên cành cây, đảo hai chân lắc lư, thấy người thì hớn hở cười, không biết nói gì.
Gã nhận ra nụ cười của Tạ Vi Nhi có ý trêu cợt, lấy làm lạ thì ánh mắt nàng dạt đi, xuống đất.
Chỉ là khoảng đất đối diện Tôn Lập không rõ con khỉ tinh nghịch nào để lại một bãi phân.
Tôn Lập ngồi xuống cành cây với tư thế đó, đoạn đỏ mặt giải thích: "Không phải mỗ..."
"Ha ha ha..." Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi cười vang, thân hình lướt tới cành cây nhưng như không thích thứ bên dưới, nắm tay Tôn Lập lăng không lướt di, bên tai ràn rạt gió, chưa quay lại đã tới một chỗ mây trắng mênh mông, gió mơn man thổi.
Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi xuất thân ma đạo, muốn cười là cười vang, điểm này rất hợp với Tôn Lập.
Gã cúi đầu, ở trên đỉnh núi vạn trượng, dưới chân là vách đá dựng đứng, thạch đài chỉ đủ cho ba, bốn người đứng.
Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi ngồi xuống, nhìn trời đêm sâu thẳm và vầng trăng, mùi hương thiếu nữ chui vào mũi Tôn Lập, gã mê đắm, cũng ngồi xuống, hai chân vẫn lắc lư.
Tạ Vi Nhi không nói, bình tĩnh điềm đạm nhìn về xa xăm, Tôn Lập nhìn nàng, muốn ghi bóng hình hoàn mỹ đó vào tim, nhưng chợt phát hiện, Tạ Vi Nhi khẽ lắc lư như cành lan trắng trong gió, mỗi động tác đều tạo thành cái bóng hoàn mỹ, lòng gã không đủ chứa...
Trăng lặn rồi, Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi mỉm cười: "Nhìn đủ chưa?"
Tôn Lập thật thà lắc đầu: "Chưa."
Tạ Vi Nhi khôi phục tư thế, để y nhìn thêm.
Thinh không ngả màu trắng, vầng trăng đã lặn.
Tôn Lập ảo não, xem ra vẫn nhìn chưa đủ.
Tạ Vi Nhi mỉm cười, biến mất đúng lúc mặt trời mọc. Tôn Lập nhìn quanh, núi cao vắng lặng, giai nhân đã đi. Chim sớm râm ran, ráng mây được nắng sớm chiếu vào như đám bông đủ màu.
Nàng đi mất, chỉ có cảnh đẹp thế này mới đủ tư cách đưa tiễn?
Tôn Lập thở dài: "Ta biết lại bị trêu cợt, cao thế này thì sao xuống được? Mỗi lần đều thế..."
Khẽ than thở đoạn gã dùng cả chân lẫn tay bò xuống.
Tôn Lập bò xuống núi cũng đã nửa canh giờ sau, dù gã gân cốt cường tráng cũng thở hồng hộc, e là đến thư viện chậm, vội vàng tới ngay.
Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi đợi gã đi rồi mới từ một gốc cây đi ra.
Đỉnh núi cao thế này, nàng sao yên lòng để gã một mình đi xuống? Bất quá là tâm tư tiểu nữ hài trêu tình lang, kỳ thực vẫn ở cạnh xem, gã có gì nguy hiểm là xuất thủ tương trợ.
Tôn Lập đi rồi, Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi qauy về liễu Tam văn địa hỏa hỏa huyệt, vẫn là Ám Vực ma chủ, ngồi xuống nhắm mắt tu luyện.
Chu Diên Khánh cho là vị ma