Dọc đường, Tôn Lập cực kỳ mẫn cảm mới những khu vực bị huyết nguyệt ác linh ô nhiễm, hai lão nhân được gã nhắc nhở mấy lần, tránh được mấy phen, nên càng coi trọng gã, đối đãi bình đẳng.
Thực tế ở ngoài rừng trúc, Tôn Lập cảm giác được thiên địa linh khí dị biến. Gã truyền cảm giác cho Võ Diệu và La Hoàn.
Y cân nhắc vì Võ Diệu và La Hoàn đang thương thảo.
"Không phải huyết nguyệt ác linh."
"Nhưng hơi kỳ quái, vì sao thiên địa linh khí lại hình thành vũng xoáy thế này?"
"Này, sao mình ta nói mãi, cho ý kiến đi, linh dược là sở trường của ngươi mà..." Võ Diệu nói một mình.
La Hoàn ra vẻ, bị Võ Diệu giục thì nói: "Có gì mà thảo với luận? Đơn giản quá mà, vì trong rừng trúc có hai nhánh linh dược, một mạnh một yếu, tranh đoạt thiên địa linh khí, tất nhiên sẽ hình thành vũng xoáy."
Võ Diệu: "..."
Hồi lâu y mới gào lên: "Sao ngươi không nói sớm, hại ta đoán mãi... được lắm, cố ý để ta bêu xấu hả?"
La Hoàn nghiêm túc: "À, đồ mỏ nhọn thông minh rồi, nghĩ ra sớm hơn ta tưởng... Ha ha ha!"
Võ Diệu nổi giận cãi cọ với La Hoàn, Tôn Lập mặc kệ, gật đầu với Lục Khiêm Vĩnh và Từ Doanh Hầu: "Vãn bối tất nhiên theo lưỡng vị tiền bối."
Cả ba nhất trí, Lục Khiêm Vĩnh giơ tay, cái vòng do chiến hạm hóa thành sáng rực quang mang, chỉ cần động tâm niệm, mười sáu cỗ tiên pháo sẽ nối nhau bắn ra, rồi cái vòng sẽ hóa thành chiến hạm với tốc độ nhanh nhất.
Từ Doanh Hầu phi thường cẩn thận, cầm bút lông cỡ thông thường, nếu phối hợp với chín mươi chín lá phan sẽ hóa thành trường thương.
Thấy hai người cẩn thận, Tôn Lập không chỉ rõ.
Theo sau hai người vào rừng trúc, đi chừng nửa dặm, phía trước thưa thớt trúc dần, lộ ra một bãi đất trống, có một mầm măng như ngọc cao ba thước!
Lục Khiêm Vĩnh và Từ Doanh Hầu hớn hở: "Tam phẩm thượng Ngọc tủy trúc duẩn! Ha ha, tìm được bảo vật rồi!"
Ngọc tủy trúc duẩn có nhiều diệu dụng, tuy được xếp tam phẩm thượng nhưng các đơn đạo đại gia đều nói thực tế còn quý hơn một số loại nhị phẩm hạ linh dược.
Ba người đến bên Ngọc tủy trúc duẩn mới thấy một nhánh cỏ nhỏ bị Ngọc tủy trúc duẩn che kín.
Lục Khiêm Vĩnh và Từ Doanh Hầu ngẩn người: "Tử linh thảo?"
Tử linh thảo tại “Thiên hạ kỳ vật chí” xếp hạng tứ phẩm trung, cũng là linh dược cực kỳ trân quý nhưng kém xa Ngọc tủy trúc duẩn.
Lục Khiêm Vĩnh vỗ trán: "Chả trách lão phu thấy thiên địa linh khí cổ quái, hóa ra hai linh dược tranh đoạt mới hình thành xoáy, đúng là thảo mộc giai binh..."
Hiển nhiên Tử linh thảo không đấu nổi Ngọc tủy trúc duẩn.
Từ Doanh Hầu lấy làm lạ: "Tử linh thảo kém đẳng cấp Ngọc tủy trúc duẩn quá xa, ở đây là rừng trúc, theo lý thì bị Ngọc tủy trúc duẩn làm khô mới đúng..."
"Vì đó không phải Tử linh thảo, mà là Tử kim chi thảo. Đừng nói Ngọc tủy trúc duẩn mà nhị phẩm trung linh dược vị tất là đối thủ của Tử kim chi thảo. Họ tưởng Ngọc tủy trúc duẩn thắng, kỳ thực Tử kim chi thảo tuy mới mọc mầm chưa lâu nhưng đã đánh bại Ngọc tủy trúc duẩn, họ đến chậm thì không chỉ Ngọc tủy trúc duẩn mà cả rừng trúc đều khô héo!"
La Hoàn nhạt giọng.
Tôn Lập cả kinh, Tử kim chi thảo non đích xác mười phần tương tự Tử linh thảo, cả Lục Khiêm Vĩnh và Từ Doanh Hầu cũng bị gạt, nói gì gã, nếu không có La Hoàn thì gã cũng coi đó là Tử linh thảo.
Tử kim thảo là nhị phẩm hạ linh dược, nhưng sinh lực cực cao, nhị phẩm trung linh dược cũng không bằng.
Tối trọng yếu là Tử kim chi thảo là thành phần chủ yếu của đơn dược xung quan trứ danh bậc nhất tu chân giới: "Hoàn thiên đơn", vì thế càng trân quý, giá trị hơn xa Ngọc tủy trúc duẩn.
Lục Khiêm Vĩnh và Từ Doanh Hầu nhìn Tôn Lập, tuy trước đó đồng ý nhưng không thể cho gã Ngọc tủy trúc này, có điều Tử linh thảo khó lòng khiến gã vừa ý, cùng lắm thì để gã chọn mộ trong ba nhánh linh dược trước đó.
Lục Khiêm Vĩnh ho khẽ, định thương nghị với Tôn Lập thì gã nói trước: "Lưỡng vị tiền bối, có thể nhường Tử linh thảo cho tại hạ chăng?"
Cả hai ngẩn người, tưởng mình nghe lầm, bỏ qua Ngọc tủy trúc duẩn quý giá để lấy Tử linh thảo!
Tôn Lập lại nói: "Lưỡng vị tiền bối, có thể nhường Tử linh thảo cho tại hạ chăng?"
Cả hai biết không lầm, hớn hở gật đầu: "Không sao, nên thế!"
Theo lý thì họ nên cản ngăn gã, rồi chọn một trong ba nhánh từ trước bồi thường cho Tôn Lập, nhưng tu chân giới bây giờ hiếm có linh dược, họ cũng không bỏ được tham niệm, Tôn Lập muốn Tử linh thảo thì tốt quá.
Bèn không nói thêm, Tôn Lập tránh ánh mắt hai người, luyện chế hai hộp ngọc.
Muốn đựng vừa Ngọc tủy trúc duẩn, cần hộp ngọc không nhỏ, không mang theo Tôn Lập thì Ngọc tủy trúc duẩn có khi sẽ tan hết linh khí.
Họ cẩn thận thu Ngọc tủy trúc duẩn, Tôn Lập nhổ cả rễ "Tử linh thảo" lên. Tuy Tử kim chi thảo nổi danh sinh mệnh lực ngoan cường nhưng còn là cây non, vạn nhất có gì sơ xảy thì Tôn Lập hối hận không để đâu cho hết.
Thu hai nhánh linh dược, thời gian sắp đến, cả ba không tìm nữa, toàn lực quay về.
Lạc Sơn tiểu cảnh rất cổ quái, xưa nay chưa từng có động vật xuất hiện, trùng trĩ cũng không. Tu sĩ ở đây đều thất tung, ba người đoán rằng thế