Tôn Lập tiễn Giang Sĩ Ngọc về gian phòng đối diện, chợt thở dài.
Bốn người trong tiểu viện ban đầu đều đầy lòng tin, Lục Đại Thông lạc quan nhưng chán nản đầu tiên, đến giờ đã ngơ ngơ ngác ngác. Túc Lan nhanh nhẹn, tu hành có phần chiếm ưu thế nhưng sau cùng vì táng tâm bệnh cuồng mà chết trong tay gã.
Giang Sĩ Ngọc ban đầu có vẻ giảo hoạt đa nghi, không ngờ bây giờ lại khoát đạt nhất - Tố Bão sơn chỉ trong ba tháng khiến không ít thiếu niên thay đổi tính cách.
Có người thành thục, có người trầm luân, có người sụp đổ...
Võ Diệu nhạt giọng: "Tiếc hả? Kỳ thực ngươi có thể giúp y."
Tôn Lập ngẩn người: "Ý lão nhân gia là..."
"Ngươi hiểu ý ta."
Tôn Lập do dự: "Không phải tiểu tử tiếc hỏa thiềm nội đơn, nhưng tu luyện “Thiên bộ binh hỏa liên thiên kiếp”, sau cùng sẽ hóa thành thượng cổ hỏa thiềm chân thân, đấy là yêu tu..."
La Hoàn cũng nói: "Đồ mỏ nhọn đừng lung tung, Giang Sĩ Ngọc không đồng ý thì Tôn Lập bị lộ những thứ đó, lúc ấy giải thích thế nào?"
Võ Diệu nhạt giọng: "Ta thấy Giang Sĩ Ngọc hiện giờ không phải loại người đó."
...
Hôm sau, kỳ thứ ba trong nhập môn thất khảo khiến vô số đệ tử nhức óc bắt đầu.
Đơn đạo, phù lục, chế khí – ba vị giảng tập luân phiên ra tay.
Tôn Lập từ đầu đến cuối đều thản nhiên, gã đã đạt Phàm nhân cảnh đệ tam trọng, có thể ở lại Tố Bão sơn. Chỉ cần thành đệ tử chính thức, ngay sau còn không gian phát triển cực kỳ rộng lớn, các kỳ thi ở thư viện không còn gì uy nhiếp nữa.
Sùng Mạch và Sùng Kim vì Sùng Trọng dặn dò nên không hà khắc với Tôn Lập, gã giao quyển sớm họ cũng không nói gì.
Giang Sĩ Ngọc nghiêm túc làm, không quan tâm đến thành tích, lần nào cũng thoái mái rời giáo thất.
Tô Tiểu Mai là người không chịu bỏ cuộc của nhóm chữ Đinh.
Thời gian càng lúc càng khẩn bách, nàng ta càng lúc càng dụng công, gần đây có dấu hiệu đột phá Phàm nhân cảnh đệ nhất trọng.
Đấu võ là Tôn Lập lại không có đối thủ, gã ngồi bên chống tay vào cằm đầy vô liêu.
Sùng Bá lần này vừa đóc thúc thi cửa vừa nhìn gã với vẻ chế nhạo!
Tôn Lập ấm ức “xem”, lúc kết thúc thì Sùng Bá vung bút. Vẫn cho gã đứng thứ năm.
Lần này, Sùng Bá nhìn chúng các đệ tử đầy mong chờ: "Tôn Lập đứng thứ năm, có ai không phục?"
Chúng đệ tử run lên: "Bọn đệ tử tâm phục khẩu phục..."
Ai dám không phục? Không thấy Sùng Bá giáo tập "quan sát" lâu như thế, đã ngứa ngáy xương cốt rồi sao? Chỉ mong có ai ra để y đánh.
Sùng Bá không giấu thất vọng: "Vậy được, giải tán."
Thực tế chúng đệ tử đều biết Tôn Lập đã tu vi Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng cộng thêm thiện chiến, ít nhất cũng đứng thứ ba, xếp thứ năm là thiệt cho gã.
Bất quá có thể ép được gã thì ai cũng vui, đời nào còn lên tiếng bất bình.
Càng ép gã xuống thì gã càng ít điểm thưởng, nguồn lực dồn về ít hơn, ít nhất họ còn hi vọng vượt được gã.
Sùng Bá không thỏa ý cúi đầu về chỗ ở, cửa không đóng, y biết là ai.
Trong nhà, trên cá ghế của riêng Sùng Dần, y đnag thư thái uống rượu, ngực ướt đẫm.
Sùng Bá tắt tiếng: "Ta giấu kỹ thế mà ngươi vẫn tìm ra..."
Sùng Dần uống rượu vào là không còn nghiêm túc: "Những thứ ngươi lén giấu, ta lại không tìm ra chắc? Lần tới ngươi nên giấu ở bên ngoài, căn nhà này ta còn quen thuộc hơn ngươi."
Sùng Bá bó tay: "Đấy là quà sinh nhật của ngươi, giờ ngươi uống rồi, lúc đó phải làm sao?"
Sùng Dần vẫn thản nhiên: "Hi hi, tới lúc đó rồi nói." Y móc từ ngực áo ra một túi giấy, đưa cho Sùng Bá: "Đây là bán sơn bạch trà ta nhờ đệ tử dưới núi tìm, nghe nói quý lắm."
Sùng Bá cầm trong tay, vẫn còn ấm, tức thì mỉm cười, đưa lên mũi ngửi: "Thơm thật..."
"Ngày mai thi tu hành, theo ngươi Tôn Lập tiểu tử đạt mức nào?" Sùng Bá hơi lo.
Sùng Dần lại cười: "Ngươi lo cho y?"
"Không phải lo lắng, hiện tại ta không nhìn chuẩn được y, không biết lần này y mang lại niềm vui bất ngờ gì?"
Sùng Dần rót rượu: "Ngươi đoán đi?"
Sùng Bá lắc đầu: "Chắc là không, tư chất của y quá rõ, ba tháng đột phá Phàm nhân cảnh đệ tam trọng, quá kinh nhân, không thể nào!"
Sùng Dần day mũi: "Chi bằng chúng ta cá cược?"
Sùng Bá thấy vô vị: "Có gì mà cá với cược? Ngươi có thứ gì hay ta cứ cướp thẳng."
Sùng Dần bĩu môi: "Cứ thử xem!"
"Được, chúng ta cược!"
...
Kỳ thi tu hành quan trọng nhất được đẩy xuống cuối.
Thi tu hành luôn là lúc tốt nhất để Điền Anh Đông và Tần Thiên Trảm so kè, lần này cũng vậy, chỉ là còn thêm một tiêu điểm cho tất cả chú ý: Tôn Lập liệu có thể đột phá Phàm nhân cảnh đệ tam trọng.
Ai cũng tưởng gã như lần trước, sẽ đến sau cùng, không ngờ Tôn Lập lần này đi cùng mọi người, đến Diễn võ trường từ sớm.
Đội ngũ các đệ tử xếp rất dài, phía trước Tôn Lập là Tô Tiểu Mai, sau lưng là Giang Sĩ Ngọc, Phùng Trung rất muốn đến, định chen vào nhưng bị các đệ tử mắng nên lui lại.
Y cách mười mấy người, "u oán" nhìn về phía Tôn Lập.
Tô Tiểu Mai hơi khẩn trương, đôi tay trắng ngần nắm chặt, vì thấp hơn Tôn Lập một cái