Võ Diệu tựa hồ hơi xấu hổ, trong đời tu sĩ, lần đầu tiên chế khí là một việc rất có ý nghĩa. Đối tượng Tôn Lập chế khí lần đầu là "đại mỹ nhân" trong các pháp bảo, nhưng tạo cảm giác là thạch nữ.
Võ Diệu lần đầu tiên thấy mình không phải với Tôn Lập, ngượng ngùng: "Kỳ thực còn một cách luyện hóa đại đỉnh."
Tôn Lập sáng mắt: "Sao lão nhân gia không nói sớm!"
"Chuyện đó... vì cách này hơi lâu."
"Lão nhân gia đừng thế nữa, nói mau đi."
"Đại đỉnh nuốt tất cả, chỉ cần ngươi không ngừng luyện hóa nguyên liệu, cho linh hồn lạc ấn vào rồi để đại đỉnh nuốt, linh hồn lạc ấn của người ngày càng nhiều, sẽ có ngày chiếm địa vị chủ đạo trong đỉnh."
Tôn Lập ngạc nhiên: "Chuyện đó..."
Cách này trông có vẻ ổn nhưng là cách ngốc nhất trên đời.
Đủ thấy nguyên liệu Đại Vũ cửu đỉnh luyện chế năm xưa quý thế nào, qua ngần ấy năm thì nó đã nuốt biết bao nhiêu nguyên liệu. Tôn Lập muốn nguyên liệu có linh hồn lạc ấn chiếm địa vị chủ đạo thì nguyên xử lý các nguyên liệu, luyện hóa rồi cho linh hồn lạc ấn vào cũng đủ xong đời!
Võ Diệu biết cách này trông có vẻ thực tế nhưng khó làm, đành phân bua: "Kỳ thực không hẳn, nếu ngươi tìm được nguyên liệu trân quý, quá trình này sẽ ngắn lại, càng quý càng nhanh..."
Tôn Lập ầm ừ.
La Hoàn không chịu được: "Thội vậy, tìm thêm nguyên liệu, chúng ta luyện chế một pháp khí dùng tạm."
Tôn Lập không còn nguyên liệu thích hợp, trừ trảo và xương sống Hỏa khôi. Xương sống vốn không dùng được nhưng còn mấy ngọn trảo.
Bất quá dùng để luyện chế pháp khí thì hơi thiếu, Tôn Lập chuẩn bị đi mua.
Gã lén rời phòng – mấy ngày không lên lớp, sợ Sùng Bá giáo đang hung hăng đợi sẵn.
May mà bên ngoài yên tĩnh, không hề nguy hiểm.
Gã đến Huyền Vũ đại điện, xin phép nội môn đệ tử phục trách rồi rời Tố Bão sơn.
...
Lưu Minh Kiến dạo này xuân phong đắc ý. Từ dạo qua "Dạ Ma Thiên" sư huynh bắt mối được Kim Phong Tế Vũ lâu, sinh ý của Côn Bằng thương hiệu như nước.
Có tiền, Lưu Minh Kiến liền thoải mái trong lòng, đạo tâm thanh minh, cộng thêm chịu bỏ tiền mua linh đơn, tu vi tinh tiến nhiều, đã đạt Hiền nhân cảnh đệ lục trọng, cách chân nhân lão tổ càng lúc càng gần.
Chỉ là mấy hôm nay y hơi phiền muộn.
Một vị khách của Kim Phong Tế Vũ lâu giới thiệu một vị tán tu Hiền nhân cảnh đệ thất trọng đến mua dược thảo.
Côn Bằng thương hiệu nhờ Thất tử thủ ô của Tôn Lập mới thành danh, đến giờ vẫn được các tu sĩ nhắc đến, vì tới đây là tìm thảo dược trân quý.
Vị tán tu này cần tam bách niên "Bạch lộ vân sơn thảo để luyện chế linh đơn đặc thù, phải có linh đơn này y mới có thể đột phá Hiền nhân cảnh đệ thất trọng thành Chân nhân cảnh.
Bạch lộ vân sơn thảo trọng yếu thế nào không cần nói.
Nếu Lưu Minh Kiến không tìm được Tam bách niên Bạch lộ vân sơn thảo, danh hiệu y vất vả dựng lên cũng tiêu tan.
Lưu Minh Kiến mấy hôm nay đang phát sầu, gã từng dự kiến trước khốn cảnh, nên phát tích rồi thì không tiếc kết giao với những tu sĩ có "thủ đoạn", có "cửa" nhưng tin tức đưa về đều là không tìm được Bạch lộ vân sơn thảo.
Lưu Minh Kiến thầm mắng những kẻ vô dụng, lúc nhận lễ vật của lão tử thì khoác lác bốc trời, lúc làm việc thì không ra gì.
Y đứng sau quầy, tì tay lên trán thì một người đi vào.
Lưu Minh Kiến nhảy lên, giờ tu vi tăng cao lên nhảy một cú là ba trượng, chạm nóc nhà cũng là bình thường – có điều không ngờ là y thật sự đụng vào nóc nhà.
Đầu chạm vào nóc, tay múa lung tung, cát đá rơi ào ào.
Đừng nói Lưu Minh Kiến mà chân nhân lão tổ như Lục Khiêm Vĩnh, Từ Doanh Hầu, cả đời vô số lần đấu pháp cũng chưa từng thấy.
Y chật vật rút đầu ra, lúc đáp xuống lại có cảm giác phiêu nhiên, tư thế khá tiêu sái. Có điều vì có thêm cát đá từ nóc nhà rơi cùng nên trông hơi nhếch nhác.
Tôn Lập ngạc nhiên, Lưu Minh Kiến ngượng ngùng lau mặt: "Sư huynh, cuối cùng cũng đến."
Võ Diệu cười vang: "Tuy biết ngươi được hoan nghênh, nhưng phương thức hoan kiểu này chưa từng có, Tôn Lập, nên động viên y, lần tới để phương thức hoan nghênh tân kỳ hơn..."
Tôn Lập ngó lơ.
Lưu Minh Kiến mở cửa trong hậu viện, xuất hiện một khoảng sân nhỏ rất thanh nhã, ngòi xám tường trắng, tường ngăn khảm bạch ngọc phúc thọ đồ. Qua tường ngăn là một khoảng sân cỡ một trượng trồng mười mấy cây trúc cỡ ngón tay, nửa mái ngói thò ra, như kiểu lương đình, bàn đá ghế đá, cổ vận rỡ ràng.
Đấy là chỗ Lưu Minh Kiến chuyên dụng để tiếp đãi khách quý, y khách khí mời Tôn Lập vào, đích thân pha trà: "Thực không dám