Sau cùng cũng xử lý xong những việc lặt vặt, Tôn Lập về phòng, chính thức bế quan, luyện chế pháp khí đầu tiên.
Gã đã có ý định về pháp khí này, Hỏa khôi lợi trảo là nguyên liệu cơ bản, phối hợp với các nguyên liệu mới mua. Còn phải cho thêm linh phù, trận pháp.
Võ Diệu chỉ dẫn, Tôn Lập bố trí trận pháp, vẫn là trận pháp trước đó, tiêu hao tới hai trăm tám mốt linh thạch!
Chuẩn bị xong thì mới chính thức luyện khí.
Bước đầu tiên của luyện khí là xử lý các loại nguyên liệu.
Tôn Lập phát Tử cực thiên hỏa, rút thành đường tơ quấn theo hình cầu rồi dồn linh nguyên vào, Tử cực thiên hỏa liền hóa thành hỏa cầu trên không.
Thứ đầu tiên cần xử lý là Hỏa khôi lợi trảo.
Hỏa khôi quanh năm ngâm trong địa tâm hỏa mạch, lợi trảo đã được tôi luyện, tạp chất cực ít. Nhưng Tử cực thiên hỏa có đẳng cấp hơn hẳn địa tâm hỏa mạch, chút tạp chất của Hỏa khôi lợi trảo vẫn bị tôi luyện hết.
Tiếp theo là Thái ất tinh sa, Quỷ giao ác xỉ, Nam hải bối du và Ngũ sắc vân đồng, số lượng mấy loại này không nhiều, gã dễ dàng ngưng luyện được.
Sau cùng ba ba trăm cân Ngọc thiết mẫu.
Ngọc thiết mẫu khá khó xử lý, không chỉ vì số lượng nhiều mà cònphải ngưng luyện.
Ba trăm cân Ngọc thiết mẫu như cái thùng nước, gã không muốn luyện chế pháp bảo nặng nề mà theo hướng linh hoạt, vì thế cần ngưng luyện Ngọc thiết mẫu.
Tôn Lập cho Ngọc thiết mẫu vào hỏa cầu. Tử cực thiên hỏa hỏa cầu nhiệt độ cực cao, Ngọc thiết mẫu nhanh chóng tan ra, tạp chất bị thanh lý rồi chính Ngọc thiết mẫu cũng co lại dần, hóa thành Tinh ngọc thiết mẫu càng ngưng tụ hơn.
Quá trình này cực chậm, lúc xử lý xong Ngọc thiết mẫu, Tôn Lập đầm đìa mồ hôi, thể nội linh nguyên không còn bao nhiêu.
Gã dừng lại, đả tọa vận chuyển “Phàm gian nhất thế thiên”, lấy lại linh nguyên, điều chỉnh trạng thái rồi tiếp tục luyện chế.
Nhưng đến mức này, Võ Diệu lại ngần ngừ: "Tiểu tử, ngươi chọn cách nào?"
Tôn Lập không hiểu: "Hả?"
Võ Diệu giải thích: "Kỳ thực luyện khí chia theo hai hướng, chế khí mà các ngươi thường nói là một. Hướng còn lại là đoán khí."
Tôn Lập chưa từng nghe nói đến "Đoán khí", gã chỉ biết đến "Luyện khí" - "Chế khí", tưởng là một, không ngờ còn chia ra như thế.
"Đoán khí là gì?" Gã hỏi.
"Thôi vậy, ta giải thích rõ. Chế khí là cách lưu hành hiện nay, nói trắng ra là luyện hóa nguyên liệu đến mức tan ra, tạp chất bị nung tan, các loại nguyên liệu dung hợp đều nhau. Lợi ích là chất lượng pháp khí luyện chế ra đều nhau, chỉ cần luyện chế thành công, uy lực pháp khí sẽ đạt chuẩn, hiếm khi chế khí thành công mà uy lực kém chuẩn nhiều. Còn đoán khí, nói hình tượng ra như thợ rèn quai búa, chỉ là bằng tiên gia thủ mà thôi. Đoán khí có thể giữ được đặc tính của nguyên liệu, đồng thời tăng thêm, trong quá trình rèn, nguyên liệu tác dụng lẫn nhau, có thể biến đổi mà chúng ta không ngờ tới. Nhưng khống chế chất lượng thì đoán khí không bằng chế khí, dù đoán khí thành công, có thể thành pháp khí có uy lực cực kỳ tệ. Bất quá, đoán khí vì có tính không xác định nên có thể có tỷ lệ rất nhỏ xuất hiện cực phẩm pháp khí, lại không thể phục chế."
Võ Diệu nói rõ, Tôn Lập cũng nghe rõ: nói trắng ra, chế khí ổn thỏa, đoán khí trông vào may mắn.
Tựa hồ chế khí đáng tin hơn, chế khí chi thuật hiện giờ phát triển, đoán khí lại đứt truyền thừa.
Tôn Lập hiểu rằng pháp khí quý hồ tinh bất quý hồ đa. Một món cực phẩm pháp khí sẽ tăng tiến nhiều về chiến lực, càng mang lại hoàn cảnh tu hành dễ chịu hơn.
Tôn Lập chỉnh lý nguyên liệu, Hỏa khôi lợi trảo còn bảy cái, tính cả cái được chế thành phù khí.
Nhưng nguyên liệu chỉ có một phần.
Tôn Lập biết cơ duyên của mình không tệ, không thì đã không gặp bọn Võ Diệu. Nhưng với nhưng việc nhỏ... gã không tin lắm vào vận khí của mình tới mức với một phần nguyên liệu mà có được cực phẩm pháp khí, gã cân nhắc liền thấy không ổn.
Y đứng lên thu dọn, lấy bàn che trận pháp, đóng cửa rồi đi tìm Sùng Bá....
Đến trước căn nhà gỗ, Tôn Lập định gọi thì linh quang lóe lên, chặn gã lại, hiển nhiên không có ai trong nhà.
Tôn Lập định quay về thì nghe thấy tiếng động đùng đục.
"Bốp, bốp, bốp..."
Tôn Lập hơi nhíu mày, đi theo hướng thanh âm. Thanh âm từ khu rừng sau nhà vang lên, gã nhón chân đi vào, chừng nửa dặm thì thanh âm càng lúc càng rõ.
Tiếng động rất có tiết tấu.
"Bốp, bốp, bốp..."
Đi tiếp, cây cối thưa dần, thoáng thấy một bãi đất trống, có một thân ảnh để trần.
Tôn Lập đến gần xem, Sùng Bá để trần nửa thân trên, cơ nhục như thép luyện,