Lần này chế khí coi như thành công, Tôn Lập thu Hỏa lôi việt vào trữ vật không gian – gã không định coi Hỏa lôi việt là bản mệnh pháp khí, nên không cho vào thể nội ôn dưỡng.
Ánh sáng từ khe Hỏa lôi việt đâm xuyên càng lúc càng rõ, là sáng sớm rồi.
Bên ngoài có tiếng múc nước, gã mở cửa xách thùng ra.
Lần này thời gian bế quan cực lâu, Tôn Lập đầm đìa mồ hôi rồi lại khô, không kém gì thuốc phơi mấy ngày.
Cửa và mở, bên giếng có một người trắng muốt, trút cả thùng nước lạnh lên người, tức thì run lên, nhảy choi choi trên nền đất ướt, đập đập người: "Oa oa oa, lạnh quá..."
Tôn Lập ngạc nhiên, là Giang Sĩ Ngọc!
Giang Sĩ Ngọc lấy hết dũng khí lại xách một thùng nước lên đổ.
"Ào, ào..."
"A -" Y rú vang!
Tôn Lập bật cười nhìn Giang Sĩ Ngọc nhảy choi choi, đã tháng mười, sáng sớm có phần lạnh nhưng không đến mức khiến một tu sĩ Phàm nhân cảnh đệ tam trọng thành như thế.
Nước giếng cũng không phải vạn niên hàn tuyền.
Gã bước tới, toét miệng cười.
Lẳng lặng xách một thùng nước lên, cởi áo dội từ trên đầu xuống, lắc tóc: "Ha ha ha, thống khoái!"
Giang Sĩ Ngọc run cầm cập trong gió lạnh, làn da trắng nổi gai ốc, có phần "u oán" nhìn Tôn Lập: "Ngươi cười ta hả?"
Tôn Lập vừa xách nước vừa cố ý ngạc nhiên: "Ngươi còn hỏi? Lẽ nào kiểu công nhiên trào lộng thế này còn chqa dủ rõ?"
Giang Sĩ Ngọc kêu ầm lên định bóp cổ, Tôn Lập xách thùng nước lạnh lên hắt, Giang Sĩ Ngọc rú vang!
Tôn Lập cười ha hả, chỉ Giang Sĩ Ngọc: "Không ngờ nam nhân mà da trắng thế này..."
"Hả..."
Giọng nói ngạc nhiên vang lên ở cửa, hai nam tử ở trần nửa người quay lại, thấy một đệ tử tròn mắt nhìn họ.
"Hai các ngươi, hai các ngươi..."
Tôn Lập xám ngoét mặt mày: xong rồi, giải thích không thể được!
Đệ tử đó lắc đầu đi khỏi: "Kiểu tình cảm bất luân bất loại này nên kín đáo một tí, ban ngày ban mặt, Giang Sĩ Ngọc kêu thảm thiết như thế, Tôn Lập đúng là chán..."
"Đứng lại cho ta, không phải thế!" Tôn Lập gào lên định đuổi theo.
Đệ tử đó rùng mình chạy: "Đừng đuổi, ta sẽ giữ kín, thật đấy..."
Tôn Lập ngượng ngùng, đuổi hay không đều dở. Đệ tử đó chạy mất bóng.
Tôn Lập quay lại, mặt đầy sát khí: "Đều tại ngươi!"
Tôn Lập kêu to lao tới đè Giang Sĩ Ngọc mà đấm: "Sáng sớm ngươi tắm cái gì? Tắm mà còn gào rú, ngươi không phải nam nhân!"
Giang Sĩ Ngọc ôm đầu kêo: "Mau lên..."
"Không có cửa đâu! Lão tử không nay không cho ngươi u đầu thì không hết giận!"
"Ta không sợ ngươi đánh, nhưng thế này bị nhìn thấy thì càng khó nói!"
Tôn Lập run lên, sởn gai ốc, vội đứng lên chạy về phòng: "Danh dự của ta..."
...
Trên đường đến thư viện, Tôn Lập nhận ra có người chỉ trỏ sau lưng, họ bàn tán gì gã hiểu hết. Thanh danh cả đời bị hủy trong phút chốc, gã muốn khóc mà không có nước mắt.
Gã bước nhanh vào giáo thất, vừa đặt mông xuống ghế thì một người nhanh cực độ luồn đến trước mặt.
Tô Tiểu Mai.
Tôn Lập ngẩn người: "Tiểu Mai tăng tiến tu vi rồi hả?"
Tô Tiểu Mai hưng phấn: "Không phải, Tôn Lập ngươi thật sự cùng Giang Sĩ Ngọc? Đừng hiểu lầm, ta tuyệt đối không có ý khinh ngươi, hữu tình nhân chung thành quyến thuộc, ta rất khâm phục dũng khí của ngươi... A!"
Tô Tiểu Mai rống lên thê thảm: "Sao lại giẫm chân ta!"
Tôn Lập không chỉ giẫm chân mà còn miết mạnh khiến Tô Tiểu Mai kêu oai oái.
"Sao lại đồn tin về ta?"
"Nhưng đệ tử trong thư viện đều biết..."
Tôn Lập: "..."
Gã nhì quanh, các đệ tử nhóm chữ Đinh đều tỏ ra sợ sệt – sợ bị gã nhìn trúng?
"A -" Tôn Lập rống lên thê thảm, ôm đầu gục xuống bàn.
...
Tam lớp, Sùng Dần gọi bốn nhóm đệ tử lại.
"Tháng này sắp hết, vốn là kỳ thứ tư trong nhập môn thất khảo."
Chúng đệ tử không ít người thần sắc ảm đạm, tháng thứ tư rồi, thời gian càng lúc càng ít, tức là không lâu nữa sẽ phải rời Tố Bão sơn.
"Bất quá lần này môn phái đổi cách thi, tất cả về chuẩn bị, sáng sớm mai xuất phát!"
Sùng Dần nói xong không giải thích mà cười cười đi ngay.
Mấy đệ tử ở sau lớn gan hỏi: "Sùng Dần giáo tập, ngày mai đi đâu? Thay cho nhập môn thất khảo?"
Sùng Dần không ngoái lại, xua xua tay.
Bất quá không ngăn được các đệ tử hiếu kỳ, đến tối đã có người hỏi được: nơi đến là Cổ Lô sơn.
...
Cổ Lô sơn cách phía tây bắc Tố Bão sơn hai nghìn dặm, nằm giữa Tố Bão sơn và một phái khác trong thất đại phái là Ngọc Kiếm sơn trang. Cách đây không lâu một toán tán tu đuổi theo hung thú trong Cổ Lô sơn, vô tình phát hiện Ngọc thiết mẫu khoáng mạch.
Khoáng mạch không lớn, các tán tu hợp lực đào hết, vì thế