Bất quá chiến lược gạt gẫm đối thủ của Vọng Minh lão đạo vô dụng, Tô Ngọc Đạo cũng là lão hồ ly, không vì biểu hiện của Vọng Minh mà coi thường.
Song phương có thể coi là tám lạng nửa cân.
Vọng Minh đạo nhân dốc toàn lực mà thần thú dễ dàng đỡ được, lão đạo biết mình không thể tiến vào tháp lâu nên nhanh chóng báo về môn phái, chân nhân lão tổ Chung Mộc Hà không xuất thủ thì không có hi vọng.
Báo cáo xong, y yên tâm ở lại hà cốc chờ đợi, mỗi ngày cử đệ tử đi tuần tra, xem xét rõ địa hình chung quanh, biết đâu lại dùng tới.
Tần Thiên Trảm bị thương không nhẹ, chúng nhân Tố Bão sơn sắp xếp tại Thái cực hà cốc xong, Sùng Dần phái người đưa y về dưỡng thương.
Tôn Lập hôm đó đang ở bờ sông nướng cá – nói chính xác là Tô Tiểu Mai nướng, gã và Giang Sĩ Ngọc chỉ phải đi nhặt củi rồi ngồi đợi ăn.
Hôm qua Tô Ngọc Đạo dùng Phiên thiên kim ấn đánh xuống sông, sau trận chiến, vô số cá sông nổi lên, dạt vào bờ.
Tôn Lập lúc ở Liên Hoa Đài thôn thường xuống sông bắt cá, thấy ngần ấy thức ăn trước mắt thì nước dãi ròng ròng, rủ Giang Sĩ Ngọc và Tô Tiểu Mai đến xử lý.
Không ngờ Tô Tiểu Mai là đầu bếp giỏi, xử lý những thứ đó thiện nghệ hơn gã nhiều.
Tôn Lập hiểu Tô Tiểu Mai vì sao thiện nghệ, chỉ khen vài câu chứ không lật lại quá khứ vất vả của nàng ta.
Mùi thơm bay lại, Tôn Lập và Giang Sĩ Ngọc nuốt nước bọt. Tuần sơn đệ tử đi qua, thuận tiện trò chuyện.
"Tần sư huynh sắp lành rồi."
"Lần trước y bại trong tay Mạc Liên Sinh, không chống nổi mười chiêu, có thể nói làm mất mặt Tố Bão sơn."
"Không thể nói thế, Mạc Liên Sinh sử dụng phi kiếm, tấn công lợi hại. Nghe nói Tần sư huynh bị thiệt về pháp khí."
"Nghe rồi, ngày mai viện binh sẽ tới, chưởng giáo chân nhân biết thân truyền đệ tử thất bại thì nổi giận, chuẩn bị bát phẩm hạ pháp khí cho Tần sư huynh, chỉ cần Tần sư huynh nhận được là sẽ khiêu chiến Mạc Liên Sinh lấy lại danh dự!"
"Hi vọng y thắng được, không thì danh dự Tố Bão sơn quả thật không còn gì..."
Họ dần đi xa, không nghe rõ nói gì nữa.
Giang Sĩ Ngọc thấy Tôn Lập suy tư thì cọ tay vào gã: "Ngươi lại có ý định xấu xa gì hả?"
Tôn Lập cười: "Chưởng giáo chân nhân lần này dốc vốn, bát phẩm hạ pháp khí mà nói ban là ban, có pháp khí này, Tần Thiên Trảm thắng chắc."
Giang Sĩ Ngọc gật đầu, thấy không có ai thì hạ giọng: "Vọng Hư chân nhân già đời, ban pháp khí này để đệ tử chắc thắng, vì thua tiếp thì sẽ có không ít hậu quả bất lợi."
Tôn Lập cũng nghĩ thế nên càng cười tươi: "Tần Thiên Trảm sắp thương dưỡng xong, biết sắp được pháp khí trân quý để rửa nhục, chắc đang chờ mong lắm."
"Tất nhiên."
"Nhưng giờ ta đánh bại Mạc Liên Sinh, ngày mai dù y có được bát phẩm hạ pháp khí, đánh bại Mạc Liên Sinh thì có những thứ không thể vãn hồi được?"
Giang Sĩ Ngọc há miệng một chốc sau, lắc đầu cười khổ: "Ngươi đúng là xuất thân ở làng, xấu xa quá!"
Tần Thiên Trảm tự đại vô cùng, mười chiêu đã thua Mạc Liên Sinh, khiến Tố Bão sơn mất danh dự, nên phải chính y đánh bại Mạc Liên Sinh thì mới đòi lại được, sau này mới có mặt mũi diệu vũ dương uy hoành hành bá đạo tại thư viện.
Nhưng nếu Tôn Lập đánh bại Mạc Liên Sinh trước thì danh dự y làm mất sẽ được gã đòi lại, dù tương lai Tần Thiên Trảm đánh bại Mạc Liên Sinh bao nhiêu lần cũng thế, y tất ấm ức đến nội thương!
Tôn Lập cần hiệu quả đó.
Ngọc Kiếm sơn trang ở phía tây, cách đó không xa, cũng ở dọc sông như Tố Bão sơn, cùng giám thị nhau, không bên nào có thể lén xuống song.
Tôn Lập thấy cá nướng một lúc nữa mới chín thì đứng lên nói: "Bớt cho ta một ít, ta đánh Mạc Liên Sinh xong sẽ về nhanh thôi..."
Lúc Tôn Lập nhỏ được mẹ kể cho nghe câu chuyện: có anh hùng thời cổ đại xuất chiến, một vị quan trên cố ý khích bằng cách hâm nóng một chén rượu, bảo ngươi uống thử xem, rượu ngon đấy, nếu ngươi đánh bại địch nhân, quay về uống bao nhiêu cũng được. Vị quan trên cho là thuộc hạ không đấu nổi địch nhân thì sao được uống. Anh hùng thấy uống một chén không đã nên bảo đợi ta về rồi uống, khí thế hung hung xông ra, vì thèm thuồng nên thực lực hơn hẳn, quả nhiên giết được tướng địch, quay về uống mà chén rượu còn nóng. Y uống cả vò khiến vị quan trên tiếc đứt ruột.
Qua câu chuyện này, gã rút ra kết luận đơn giản: có mồi thì mới hăng hái, vì thế nên định mô phỏng.
Gaã ừa nói vừa đi về phía Ngọc Kiếm sơn trang, mùi cá nướng như trống trận thúc giục.
Đệ tử Ngọc Kiếm sơn trang không biết Tôn Lập, nhưng thấy gã mặc y phục đệ tử Tố Bão sơn thì