Ba mươi người đứng trên trận bàn, chừng mười tích tắc sau mà không có phản ứng gì, các đệ tử tròn mắt, Vọng Thắng lão đạo phất tay: "Lui xuống, toán tiếp theo."
Toán đệ tử nào hào hứng, toán trước ủ rũ cúi đầu.
Cứ thế nhanh chóng đổi xong năm toán, đã một trăm năm mươi người mà trận bàn vẫn bình tĩnh.
Võ Diệu nói: "Trận bàn này ngưng tụ tâm huyết cả đời của lão lừa gạt này, mấy trận pháp y nghiên cứu đều khắc ở đó, truyền thừa của y là đấy. Bất quá lão đầu này quá ngốc, chỉ qua tư chất và cảm ứng với trận pháp để chọn đệ tử, nếu không ai có cảm ứng thì không phải y tuyệt hậu sao?"
Tôn Lập hỏi: "Nếu có đệ tử kết nối với mấy trận pháp thì thế nào?"
"Đệ tử đó rực linh quang."
Tôn Lập thầm lắc đầu: "Thế không phải trực tiếp cảm ứng với Vọng Thắng?"
"Phi dã." Võ Diệu nói: "Cảm ứng là trận pháp, chứ không phải lão lừa gạt Vọng Thắng."
"Tức là nếu tiểu tử phát linh quang, Vọng Thắng cũng không biết là trận pháp cảm ứng hay tiểu tử giở trò?"
"Hắc hắc, ngươi bị La Hoàn làm hỏng rồi!"
"Sao lại ta làm hỏng? Dạo này ngươi chỉ đạo y cơ mà." La Hoàn không chịu kém.
"Trước khi ta chỉ đạo y thì ngươi đã làm hỏng..."
Tôn Lập không muốn sa vào cuộc tranh luận vô nghĩa với hai người, đảo mắt, có nên cho ai đó biết tin này để tự giở trò không?
Hiện tại toàn là đệ tử lớp trên kiểm tra, phụ trách trật tự là giảng tập của họ. Sùng Dần và Sùng Bá không có mặt, đệ tử mới nhập môn dĩ nhiên xếp sau chót.
Tôn Lập nhìn quanh, lén đưa tay. Ai nấy lùi lại, cố ý tránh Phùng Trung, Phùng Trung đang nghển cổ xem, tỏ vẻ mong chờ.
"Sao hả?" Giang Sĩ Ngọc hỏi. Đông Phương Phù và Lý Tử Đình một tả một hữu đứng cạnh.
Tôn Lập hạ giọng: "Ai muốn theo lão lừa... lão đạo sĩ học trận pháp?"
Đông Phương Phù và Lý Tử Đình lấy làm lạ. Cả hai không hiểu, Giang Sĩ Ngọc và Tô Tiểu Mai thì hiểu, Tôn Lập tuyệt không nói lung tung, đã nói thì tất có cách.
Giang Sĩ Ngọc nhìn Tô tiểu muội: "Tô Tô, thế nào?"
Vốn y học theo Tôn Lập gọi "Tiểu Mai", có "tỷ muội" Đông Phương Phù và Lý Tử rồi thì quay sang gọi "Tô Tô", Tôn Lập hiện tại chú ý vào trận pháp chứ không thì kiểu trọng sắc khinh bạn của y là trọng tội đáng đánh vào mặt!
Tô Tiểu Mai lắc đầu: "Ta không có hứng."
Nàng ta được Long Bối thượng nhân truyền thừa, chiến lực cực cao, chuyên tâm tu luyện là xong, không cần phân tán tinh lực. Hơn nữa quyển thiết thư chuẩn bị sẵn những gì thì nàng ta cũng không biết.
Giang Sĩ Ngọc do dự, tuy y động lòng nhưng tu luyện “Thiên bộ binh hỏa liên thiên kiếp”, có thân truyền sư tôn thì dễ bị lộ.
Tôn Lập nhìn Đông Phương Phù và Lý Tử Đình, cả hai thản nhiên. Lý Tử Đình lấy làm lạ: "Các vị nhìn y làm gì? Thu đồ đệ là do Vọng Thắng sư thúc..."
Giang Sĩ Ngọc trừng mắt: "Đúng là không biết gì, cơ hội bày trước mắt mà không biết quý trọng, tức là không muốn học?"
Lý Tử Đình bị y mắng thì ấm ức vân vê vạt áo: "Người ta sai chỗ nào..." nhưng không dám cãi.
Tôn Lập và Tô Tiểu Mai tròn mắt: biết cách dạy vợ!
Giang Sĩ Ngọc bực mình: "Hai người nói đi, có thích không?"
Đông Phương Phù thấy y giận thì có ý muốn xoa dịu: "Được rồi, đừng giận, thiếp đồng ý, được chưa?"
Giang Sĩ Ngọc nhìn Tôn Lập, Tôn Lập vẫy tay với Đông Phương Phù rồi nói nhỏ.
Đông Phương Phù ngẩn người: "Không phải chứ? Thế mà được? Vọng Thắng sư thúc không ngốc, thế mà lừa được?"
Lý Tử Đình đương nhiên không tin, nhưng Giang Sĩ Ngọc và Tô Tiểu Mai lại rất tin.
Giang Sĩ Ngọc mắng: "Bảo thế nào thì cứ làm thế, có ai hại đâu!"
Đông Phương Phù đồng ý, những cũng như Lý Tử Đình, vẫn còn chưa tin.
Tôn Lập cười quỷ dị, giơ ngón tay cái với Giang Sĩ Ngọc: "Cứng cỏi lắm!"
Giang Sĩ Ngọc hừ lạnh, vểnh mũi lên trời: "Nữ nhân phải cần quản giáo!"
Cả hai thiếu nữ không ngượng mà ngọt ngào đi theo Giang Sĩ Ngọc, nhìn y say mê.
Tô Tiểu Mai hầm hừ: "Thật hả?"
Giang Sĩ Ngọc rụt rè: "Đấy là việc nhà ta... Ngươi thì khi nào tìm được nam nhân sẽ do y quản, ta không dính vào..."
"Ngươi dám dính vào!" Tô Tiểu Mai uy hiếp.
Họ thương lượng xong, hai trăm đệ tử lớp trước đã kiểm tra xong, đến các đệ tử mới
Nhân số nhóm nay ít nhất, chỉ còn chừng bảy mươi người, không đủ cho ba lần.
Đệ tử lớp trên không ai nhập tuyển, khiến các giảng tập thất vọng. Vọng Thắng lão đạo cũng thất vọng, y ngại dạy từ đầu, chọn được một đệ tử lớp trên đương nhiên nhẹ nhàng nhất.
Ba mươi người đứng lên trận bàn mà không có phản ứng gì xảy