Tang Du cùng Tiểu Đào đã thành thân, nhìn thấy Quý Ngỗi cùng Trọng Nhĩ, hết sức vui vẻ.
Quý Ngỗi kinh trâm (cài tóc) quần vải, mộc mạc tới không thể mộc mạc hơn.
Tiểu Đào nhất kiến nàng vẫn là nhịn không được gọi "Công chúa", bị nàng chỉnh sửa mấy lần, vẫn không đổi được.
Hơn hai năm không gặp, giữa các nàng tất nhiên là có bao tâm sự.
Quý Ngỗi trong lòng nhớ thương nhiều nhất tất nhiên là tiểu Bạch, nàng muốn hỏi, cũng không dám hỏi.
"Công chúa, người biết không? Công tử ngài ấy gầy đi nhiều."
Quý Ngỗi nguyên bản đang làm bánh mật tay ngưng trệ một chút
" Vậy sao?" Nàng cười khổ.
"Đúng vậy a, vết thương cũ của công tử chưa khỏi hẳn đã phải về Cử Quốc, trên dọc đường lại là bôn ba trở về lại thêm một trận bệnh nặng. Nô tì cùng Tang Du đều bên cạnh hắn chăm sóc, nhìn ngài ấy một ngày một ngày gầy đi, thật sự tội nghiệp, mỗi đêm, ngài ấy đều hô gọi tên của người...."
"Đừng nói nữa "
Quý Ngỗi che hai mắt, nước mắt lã chã rơi, quá nhiều tưởng niệm tại lúc này đều hóa thành chua xót kèm theo nước mắt trào ra.
"Công chúa" - Tiểu Đào nhẹ nhàng giúp nàng vỗ sau lưng.
"Nô tì biết người cùng công tử đều khổ."
Hắn cùng nàng vốn là cùng sinh trưởng trên một cành cây, lại từng trải và sóng gió.
Nàng thậm chí một lần cho rằng thời gian sẽ trở thành phương thuốc trị liệu bệnh tương tư của năm đối với tiểu Bạch, nhưng chưa từng nghĩ, càng muốn chữa lại biến thành tình độc dày vò.
=============
Hai thứ hai Quý Ngỗi cùng Trọng Nhĩ đi tới Cử Quốc, tiểu Bạch thiết yến khoản đãi bọn họ, chỉ là nàng cách chỗ hắn rất xa ngồi, nhìn không rõ biểu tình trên mặt hắn, chỉ thấy được sắc diện hắn càng thêm rõ ràng, vắng lặng bao phủ cả người tiểu Bạch, làm trong lòng nàng như bị kim đâm.
Không vội, nàng âm thầm nắm chặt hai tay, Khương Chư Nhi đã hướng vương thất Châu Vương cầu hôn Vương Cơ, hôn thư cũng đã định rồi, Bên kia Lỗ Quốc chắc cũng nhận được lời mời làm chủ hôn, nàng muốn tìm về thân thể thuộc về mình, mà không phải cái xác sống như hiện nay.
====================
"Phu nhân, từ sau khi nhận được thư tín, đại vương vẫn chưa đến đây."
Thị nữ bên cùng Văn Khương oán trách một câu.
"Kệ đi."
Tựa hồ là việc đó với nàng không có quan hệ, Văn Khương thần sắc hờ hững, nàng cũng rõ hơn ai hết thân thể Cơ Duẫn, qua một năm nữa, hắn sẽ không động tĩnh mà chết, vậy thì nàng còn việc gì phải để tâm.
"Chính là phu nhân, sứ thần Tề Quốc đại vương cũng không để cho người gặp một lần, việc này cũng quá..."
"Mà thôi."
Nàng than nhẹ một tiếng, lắc đầu cười khổ, trên mặt đều là bất đắc dĩ. Nàng