Không gian tịch mịch, hôi hám một xó xỉnh giống như bị người ta lãng quên, cách 1 bức tường dày đặc rêu phong cùng nấm mốc, ánh sáng xuyên qua lỗ hổng bức tường mà phản chiếu thành những tia sáng nhỏ và dài.Thời điểm không còn sớm nên gió cung sương lạnh rì rào rơi rớt, lả lướt.
"Ô... Ô..."
Địa lao tối tăm, dơ bẩn bụi bám dày trên song cửa, cảm giác ẩm mốc không dành cho sự sống làm người ta vừa bước vào liền thấy ngột ngạt.
"Huynh ấy bị làm sao?"
Văn Khương hoảng sợ nhìn chằm chằm Lai Đan nằm dưới đất lạnh,cả người đầy vết thương, rõ ràng Lai Đan mà nàng quen biết là một nam nhân cao lớn, uy dũng vậy mà mới mấy ngày không gặp liền biến thành bộ dạng như vậy?! Không nhịn được nước mắt nàng lại tuông trào.
" Nàng đối với hắn xem ra rất để tâm"
Công tử Huy dùng thân kiếm khều khều Lai Đan, cất giọng như là quân tử:
" Hắn thể chất không tốt, ta chỉ là có hữu ý giúp hắn rèn luyện xương cốt một chút"
"Ngươi nói bậy!"
Văn Khương ngậm lấy nước mắt trừng mắt nhìn hắn, Lai Đan trước mặt nàng rõ ràng là bị hành hạ đến không còn hình người!!
"Ca ca ta ta tự biết cách chăm sóc, quan tâm. Không phiền ngươi bận tâm"
"Ánh mắt nàng dường như không giống như lời nàng nói!" - Băng lạnh thân kiếm chống đỡ cằm Văn Khương, hắn hoài nghi.
"Ngươi tâm địa độc ác, cho dù người có giết chết bọn ta thì cũng không thay đổi được thành kiến ta dành cho ngươi"
Mắt hắn híp lại: "Ta nhất không ưa thích thói được sủng mà kiêu ngạo của nàng"
"Tùy tiện!" - Nàng đóng chặt mắt ngẩng đầu lên.
Thời gian như ngừng lại, Văn Khương đang đánh cược, người nam nhân này rốt cuộc có hay không ý định đuổi cùng giết tận bọn họ. Công tử Huy càng cảm thấy kỳ quái, theo lý thì một nha đầu xuất thân từ nơi nông thôn hẻo lánh sẽ không có được khí chất như nàng. Hơn nửa giữa nàng và tên tiểu tử Lai Đan nhìn thế nào cũng không giống huynh muội, có phải hay chăng là mối quan hệ giữa tiểu thư hào môn với tình lang vụn trộm mà trốn đi?!! Nhưng mà ánh mắt nàng nhìn Lai Đan trừ sự quan tâm nhất định thì không nhìn ra được có tư tình, phải chăng hắn nghĩ nhiều?!
Văn Khương nhắm chặt mắt chờ thật lâu, thẳng đến khi nàng bị công tử Huy một cái kéo vào trong ngực.
"Ta cảm thấy việc giết các ngươi quả thực không có ý nghĩa, "
Bờ môi hắn cọ sát ở bên tai của nàng, sau đó liếc mắt nhìn thủ hạ đang đứng bên cạnh ra hiệu, một chậu nước lạnh hất mạnh lên người Lai Đan. Nam nhân chậm rãi mở mắt ra, hình ảnh nữ nhân quen thuộc đọng lại đáy mắt hắn.
"Ngươi..." - Lai Đan há to miệng lại phát hiện thanh âm mình khàn khàn đến nhận ra mình không còn sức lực lên tiếng.
"Ca, huynh đừng sợ, ta nhất định cứu huynh ra ngoài."
Văn Khương lúc này chính hết sức chăm chú nhìn Lai Đan, chỉ lo hắn gọi sai tên nàng. Lai Đan hướng nàng cố gắng bài trừ đi ra một cái dáng tươi cười, xoay chuyển ánh mắt hung tợn nhìn công tử Huy.
"Nàng định cứu hán như thế nào?" - Công tử Huy âm lãnh cười, hắn bóp trụ cổ nàng.
"bản thân nàng còn khó giữ mạng, còn tính cứu người khác"
"Chỉ cần ta còn sống, ta liền nhất định