Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, tiểu Bạch một thân nhảy xuống ngựa, Thừa Ảnh kiếm trong tay mang theo thanh sắc sáng ngời, hướng tới đám người hơn mười tên liền sấn tới. Thừa dịp đám người kia bị kiếm khí gây thương tích, hắn thật nhanh nhìn Văn Khương nói:
"Nắm chặt dây cương."
Xoay chuyển tức rút ra dao găm đâm vào thân ngựa một cái, vừa lớn tiếng gọi:
"Tang Du, bảo vệ công chúa."
Văn Khương cưỡi ngựa, con ngựa bị đâu lập tức hí vang chạy nhanh đi, lân cận Đồi Quỳ đều là đồi núi, bóng dáng Văn Khương rất nhanh biến mất trong đáy mắt Tam ca.
Tang Du cũng cùng Tiểu Đào đuổi theo, công tử cùng công chúa đều rất quan trọng, nhưngnày trong nháy giờ phút này sự lựa chọn của hắn vẫn là Văn Khương công chúa...
Văn Khương trong nháy mắt đau tâm tê liệt phế cực kỳ bi ai, ngựa mất khống chế không xác định phương hướng không biết đi bao lâu, Văn Khương nàng cuối cùng mất tri giác...
"Công chúa dường như đã tỉnh."
Văn Khương mông lung nghe được thanh âm người nói chuyện..
"Công chúa, công chúa "
"Công chúa từ khi té xuống đã hôn mê vài ngày, không thể đem tin tức của Tam công tử nói cho người biết. Chờ công chúa dưỡng thương tốt, chúng ta sẽ tính tiếp."
Tiểu Đào lại xoa xoa bên trán Văn Khương.
"Tang công tử, huynh cứ yên tâm đi."
" Ăn chút gì không."
Tiểu Đào cầm chén cháo, không ngừng khuyên lơn.
"Tang Du còn chưa trở lại sao?"
Văn Khương sắc mặt tái nhợt, cũng không có bất kỳ khẩu vị gì.
"Hắn không phải nói đi tìm Tam ca sao? Sao còn không có tin tức?"
" Công chúa, có lẽ Tang công tử ngày mai trở về, người đừng lo lắng, hiện tại nên ăn một ít đi."
"Không cần."
Văn Khương nhẹ ho hai tiếng.
"Tiểu Đào, đây là đâu?"
"Công chúa, nô tì cũng không biết, chỉ là nghe nói nơi này ngụ dưới Sơn Nham, người bình thường không dễ dàng đi vào. Người trong thôn cùng bên ngoài qua lại cũng không nhiều, cơ bản đều là tự cấp tự túc."
"Thật không?" - Văn Khương khẽ thở dài.
"Đổi lại nơi này trên núi có rất nhiều dược thảo quý hiếm, tộc người ở đây nửa năm sẽ đi thu thập một chuyễn dùng thảo dược đổi lấy những món cần thiết như hạt giống, vải vóc..."
Văn Khương thẫn thờ nghe, mắt cá chân lại truyền tới mơ hồ đau đớn.
Tiểu Đào tuy