Thời điểm Trọng Nhĩ lại đi vào phòng đã trông thấy tiểu Bạch đã chậm rãi ngồi dậy.
"Vi huynh hảo."
Tiểu Bạch lặng ngồi xuống.
"Công tử cùng ta không quá quen thân, vì sao gọi ta vi huynh?"
" Đệ là Trọng Nhĩ, cùng lệnh muội Văn Khương đã kết thành phu thê."
Tiểu Bạch nghe mấy lời này lập tức trong cơ thể một cỗ khí huyết sôi trào, lớn tiếng ho khan vài tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.
Ngoài phòng Văn Khương nghe được động tĩnh bên trong, giật mình tỉnh lại xông vào trong phòng trông thấy chính là Trọng Nhĩ đứng ở cửa, tiểu Bạch thống khổ nằm trên giường, khóe miệng vẫn còn vương máu tươi.
"Trọng Nhĩ, ca của thiếp làm sao?"
Nàng vội vàng nâng tiểu Bạch ngồi dậy, lấy ra khăn lau miệng cho hắn.
"Phu nhân tránh ra, để ta xen mạch cho huynh ấy."
"Không cần."
Tiểu ;ạch phất phất tay.
" Không dám phiền công tử nhọc lòng."
Văn Khương nhất thời luống cuống tay chân, liếc nhìn Trọng Nhĩ, Trọng Nhĩ cũng ngầm hiểu vén rèm liền đi ra ngoài
"Ca, là huynh ấy cứu sống huynh, y thuật huynh ấy rất giỏi "
"Không nên trước mặt ta nhắc đến hắn."
Tiểu Bạch siết chặc nắm tay, toàn thân rét run.
"Thân thể huynh chưa khỏi hẳn, sao có thể giấu bệnh sợ thầy?"
"Thân thể ta như thế nào, ta tự biết."
"Ca, "
"Tiểu muội, chờ qua hai ba ngày nửa, muội liền cùng ta về Cử Quốc đi."
"Không được" - Văn Khương lần đầu tiên từ chối tiểu Bạch.
"Vì sao?"
Tiểu Bạch cảm thấy một cỗ nộ khí hiếm thấy xông lên trán.
"Thứ nhất, thân thể của huynh hiện tại ngồi dậy đều khó khăn, đừng nói phải cưỡi ngựa đi đường dài. Thứ hai,, Tiểu Đào cùng Tang Du tối hôm qua trắng đêm chưa về, ta nhất định phải tìm được bọn họ. Thứ ba,..."
"Đủ rồi"
Tiểu Bạch lên tiếng quát bảo nàng ngưng lại, bàn tay hơi lạnh thô lệ, bá đạo mà cường thế nâng lên nhương mặt nàng, buộc nàng nhìn thẳng mình không cho tránh né.
"Ca, "
Thanh âm Văn Khương khiếp nhược nhỏ đến mức không thể nghe.
" Những lời muội vừa nói đều là mượn cớ, muội cho rằng vi huynh không biết muội muốn ở lại nơi này để cùng tên kia song túc song phi sao?"
Tiếng nói Tiểu Bạch thanh lãnh lạnh mãnh liệt, nhè nhẹ lũ lũ bao phủ trong không khí, nhiệt độ đều thấp vài phần.
"Ca, không phải giống như huynh nghĩ"
Văn Khương bị hắn bóp đau, trong mắt kìm lại không được nổi lên nước mắt.
"Đúng không?"
Tiểu Bạch lần đầu từ trong thâm tâm cảm thấy phẫn nộ cùng bất an, hắn nắm lấy hàm dưới tinh xảo, Văn Khương ý đồ thoát khỏi kiềm chế của tam ca, nàng không an phận giãy giụa, lực độ trong hắn lại càng tắng thêm.
Tiểu Bạch thần sắc tối sầm lại, chợt cúi đầu....
"Không cần _ _"
Văn Khương giãy giụa đẩy hắn ra,
Tiểu Bạch không nghĩ tới nàng sẽ cự tuyệt mình, bị nàng thình lình đẩy một cái trong lòng lại rét lạnh vài phần.
"Ca"
Văn Khương mắt lệ uông uông nhìn hắn.
" Thân thể huynh còn chưa khỏe, cầu xin huynh, đừng như thế."